“Anh Bàng, tôi không được rồi, không chạy nổi nữa.” Cả con đường ven sông chạy một vòng phải hết mười ki lô mét, nếu như không phải từng trải qua huấn luyện đặc biệt, người bình thường hoàn toàn không thể nào hoàn thành hết.
Bàng Phi cũng không bắt ép, bảo cậu ta tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, còn mình vẫn tiếp tục chạy tiếp.
Có những lúc tâm trạng không tốt anh có thể chạy tới hai vòng, chỉ tới khi cả người ướt sũng, các chức năng của cơ thể đạt tới mức giới hạn khiến cho cơ bắp và đầu óc không còn thời gian rảnh để mà suy nghĩ đến những chuyện buồn phiền kia nữa thì mới thôi.
Sau khi rời đi, Hạng Dã vội vã lôi điện thoại ra, trong danh bạ tìm đến một cái tên có số điện thoại tên là người của đội trưởng Thiệu gọi đi: “Đội trưởng, tất cả mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch.”
Gương mặt của Thiệu Thịnh ở đầu điện thoại bên kia vô cùng đắc ý: “Tốt, vững vàng vào, đừng để bị lộ.”
“Điều đó tuyệt đối không thể đâu, anh cứ yên tâm vào khả năng diễn xuất của tôi, chuẩn không cần chỉnh.”
Sau khi hai người trò truyện ngắn gọn liền mau chóng cúp điện thoại.
Hạng Dã cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người ra, mẹ nó, chạy bộ mà mặc cái thứ này đúng là không thoải mái gì cả.
Cởi bỏ chiếc áo sơ mi, để lộ ra cơ thể rắn chắc, nước ra ngăm đen, cơ ngực săn chắc, tám múi bụng, tất cả đều cho thấy rõ thân hình chuẩn của cậu ta.
Gương mặt hào hoa phong nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648755/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.