Mấy nay hành động của An Dao rất lạ, cứ giữ khư khư điện thoại bên mình. Chỉ cần điện thoại rung lên, cô sẽ mượn cớ để vào phòng hoặc vào nhà vệ sinh nghe điện thoại. Cả cách cô trang điểm, ăn mặc cũng chả giống đang đi làm chút nào.
Bàng Phi không muốn nghĩ đến chuyện xấu, dù sao hôm qua An Dao mới nói qua muốn đền bù sai lầm của chính mình, nên hôm nay cô thế này cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng đến thái độ sửa sai cô cũng chẳng có, hay cô đợi Bàng Phi anh chủ động gợi chuyện giảng hòa?
Kệ, Bàng Phi cũng lười nghĩ, trước nay anh đều không nhìn thấu An Dao.
An Dao đi rồi, Tào Tú Nga dắt chó đi dạo, còn An Lộ đang lén lút làm cái quỷ gì thế?
Bàng Phi muốn vờ như không thấy cũng khó, cô bé này rất đáng nghi:
“Làm gì đấy?”
An Lộ giật mình, nhìn tới nhìn lui rồi nói: “Chị gái em đâu? Chị đi chưa?”
“Đi rồi.”
An Lộ liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tốt quá. Anh rể cứ ăn đi, em đi đây, tạm biệt.”
“Chờ đã.” Con bé này có gì đấy mờ ám lắm. Dù sao cũng là người trong nhà nên Bàng Phi không thể bỏ mặc: “Xách cái ba lô của em qua đây.”
An Lộ giấu cái cặp ra đằng sau, quả nhiên cô vừa làm chuyện xấu xa nào đó:
“Gì… Gì vậy? Cả anh cũng thế à?”
Bàng Phi chưa nói gì mà cô đã căng thẳng như thế, như thể đang bán đứng chính mình.
Nếu không kiểm tra kỹ lưỡng, quả là có lỗi với sự chột dạ của cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648749/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.