Không bắt điện thoại của An Dao, Bàng Phi biết, khi trở về nhà họ An, anh sẽ chẳng có lấy một ngày an ổn. Dọc đường đi, tâm tình của Bàng Phi nặng nề nên cố tình lái xe thật chậm. Nhưng đường dù xa đến đâu thì cuối cùng vẫn phải đến điểm cuối. Xe vừa mới dừng lại, cửa lớn nhà họ An đã mở ra. An Lộ mặc áo ngủ chạy đến, gõ “cộc cộc” lên kính xe:
“Anh rể, sao anh về muộn thế? Nói, anh đi đâu?” An Lộ hùng hổ, dáng vẻ như thể chỉ cần Bàng Phi không nói thật thì cô ta sẽ không để yên.
Bàng Phi không muốn nói dối nhưng cũng không muốn liên lụy đến Lâm Tĩnh Chi. Dựa theo tính tình của An Lộ, nếu biết anh và Lâm Tĩnh Chi vẫn còn qua lại, chắc chắn là sẽ gây chuyện.
“Có việc.”
Lời này vào tai An Lộ lại giống như một câu trả lời có lệ. Bộ não hoài nghi của phụ nữ chưa bao giờ có giới hạn, An Lộ đuổi theo Bàng Phi, truy hỏi cả đường:
“Chuyện gì mà không thể xử lý vào ban ngày, một hai phải chờ đến tối? Có phải con hồ ly tinh kia lại dụ dỗ anh không? Có phải anh lại đến chỗ cái cô Tĩnh gì gì… Anh rể, anh nói đi!”
Ba chữ “hồ ly tinh” nghe thật chói tai, Bàng Phi không thích bất kỳ ai dùng ba chữ này để nói về Lâm Tĩnh Chi. Cô không phải người như vậy.
“An Lộ, anh nói lại lần nữa. Cô ấy không phải hồ ly tinh, cô ấy cũng không quyến rũ anh. Phiền em về sau đừng nói cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648737/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.