Chương trước
Chương sau

“Chắc hắn là tôi nên xin lỗi cô, chắc hẳn là thừa nhận tôi ấu trĩ tôi nhu nhược, chỉ biết dùng trốn tránh giải quyết vấn đề? Không sao, tôi cũng không cảm thấy tôi có gì sai, nhưng còn cô, không phải luôn miệng đảm bảo rằng trước khi ly hôn cô với La Lương sẽ không có gì sao, vậy vì sao các người lại nhau đến khách sạn?”
“Cô đã có tâm nguyện giao thân thể cho La Lượng, chẳng lẽ không đúng sao? Người nên hối lỗi nhất chính là cô, dựa vào cái gì mà một câu giải thích cũng không có mà muốn tôi nhận lỗi với cô?”
“An Dao, cô thật coi nhẹ người khác rồi, chẳng qua là dựa vào việc tôi dễ ức hiếp nên mới dám tùy ý làm bậy trước mặt tôi mà thôi. Bây giờ tôi nói với cô, ông đâu không phải là quả hồng mềm để cho cô muốn muốn bóp muốn nặn lúc nào cũng được.”
Nói xong, tức giận xoay người bỏ đi.
An Dao sửng sốt nhìn bóng dáng của người bỏ đi kia, hai má vì tức giận mà phồng lên, đại não như đứng hình, không biết phải nên đáp trả lại như thế nào.
Ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua An Lộ đang đứng ở cửa, vậy mà lại nhìn thấy trên gương mặt của cô ta còn hiện rõ nụ cười đắc ý, dường như sự móc mỉa của Bàng Phi khiến cô ta rất sảng khoái.
Đây còn là nhà họ An sao, trước đây mọi người đều bênh vực cô, còn bây giờ, cả đám ai ai đều như bị Bàng Phi câu hồn là thế nào.
Xả ra hết những khó chịu trong lòng, tâm trạng của Bàng Phi dễ chịu hơn nhiều, hóa ra trút ra hết thật sự đúng là một chuyện sảng khoái như vậy.
An Dao cô đã bất nhân với tôi, tôi đây cũng bất nghĩa với cô.
Cô ngoại tình về mặt tinh thần, tôi ngoại tình thể xác, ai cũng chẳng có lỗi với ai, huống hồ, tất cả đều do cô ép tôi.
“Rầm rầm rầm.” Lúc đầu Bàng Phi nghe thấy tiếng bước chân của An Dao, tiếp đó là tiếng đập cửa, cho nên anh khẳng định người ngoài cửa chính là An Dao.
Anh trở người, không chút để ý: “Ngủ rồi, đừng làm phiền tôi.”
“Ba thức dậy, nói muốn gặp anh.” An Dao nói xong, quay người bỏ đi, không nói một câu dư thừa.
Cô còn tức giận đó, lẽ nào những lời nói của cô là sai sao?
Nếu không phải còn nhìn vào thể diện của An Kiến Sơn, Bàng Phi cũng lười đi ra.
Sắc mặt của An Kiến Sơn rất kém, vết thương trên người bởi vì vận động kịch liệt mà rách ra, một vào chỗ còn rớm máu không ngừng, không được cử động.
“Tú Nga, Dao Dao, các người đều ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói Bàng Phi.” An Kiến Sơn nói.
Hai mẹ con với vẻ mặt nghi ngờ mà liếc nhìn nhau.
Số lần mà An Kiến Sơn giáp mặt với Bàng Phi không nhiều, có gì muốn nới với anh cơ chứ, huống hồ lại là dưới tình huống chồng chất vết thương như vậy.
Chỉ có điều nếu ông đã nói như vậy rồi, mẹ con hai người cũng lập tức nghe theo ý của ông ta, lần lượt đi ra, đồng thời cũng đóng cửa lại.
Đợi các cô đi rồi, An Kiến Sơn mới vùng vẫy ngồi dậy từ trên giường, Bàng Phi bảo ông ta đừng cử động , ông ta cũng không nghe, “Chuyện lần trước, cảm ơn cậu.”
Bàng Phi sớm đã đoán được ông ta sẽ nói chuyện lần trước, ra tay giúp đỡ, thứ nhất là bởi vì ông ta có thân phận là ba vợ của mình, nhưng quan trọng hơn, anh tin tưởng con người của An Kiến Sơn, không cũng không phải làm chuyện phi pháp, nếu không đừng nói là ba vợ cho dù có là ba ruột, Bàng Phi cũng theo quy tắc nên trừng trị thì cứ trừng trị.
Bàng Phi hỏi một câu: “Ba nằm vùng, đúng không?”
An Kiến Sơn gật đầu, chuyện khác, không quan trọng nữa, chỉ cần xác nhận thân phận của An Kiến Sơn, là có năng lực rồi.
Bên trên có thể phái bộ đội đặc chủng của quân khi Đông Nam ra mặt, có thể nhận thấy bọn họ dã nắm được dấu vết cơ sở của bọn người kia, mà sức mạnh quân sự của quân khu Đông Nam rất mạnh, nhưng nhưng người tới thế này có thể nhận ra mục đích thật sự ban đầu không phải tới bắt người, mà là đến hù dọa người khác.
Nếu bọn họ thật sự muốn bắt An Kiến Sơn và tên chạy trốn kia, hoàn toàn có khả năng, nhưng bọn họ không làm, đây chính là cố ý thả người.
Về phần chuyện sau đó, Bàng Phi không muốn suy đoán, dù sao bây giờ bản thân chỉ là một người dân bình thường chẳng có liên quan gì đến chuyện này.
“Nhiệm vụ lần này kết thúc rồi, cuộc đời nằm vùng của tôi cũng có thể kết thúc, sau này rốt cuộc có cơ hội tận lực bồi dưỡng người trong nhà. Tôi cảm thấy quan hệ giữa cậu và Dao Dao hình như không tốt lắm, là một người ba, tôi ích kỷ, cho dù con bé làm nhiều chuyện sai, tôi cũng hy vọng cậu có thể tha thứ cho con bé.”
Bàng Phi không giải thích: “Con chỉ là một quân nhân vô dụng đã xuất ngũ rồi, con cũng không mang lại hạnh phúc cho An Dao, cũng không làm được thế cuộc gì cả, bố đừng đặt hy vọng lên người của con.”
“Không, cậu không phải thế!” Tâm tình của An Kiến Sơn kích động, trong đôi mắt mang theo ánh sáng, những lời nói xuất phát từ bản năng phản ánh một vấn đề, ông ta dường như biết những chuyện liên quan có đến Bàng Phi.
Không thể nào, ông ta không có khả năng biết được, có lẽ là vì chuyện lần trước cứu người, chuyện một mình Bàng Phi giết chết mười hai phần từ phạm tộ nên khiến cho ông ta bất ngờ bị kinh hoàng.
“Ba, chuyện của con và An Dao, ba cũng đừng quản nữa, dưỡng thương cho tốt để cơ thể nhanh chóng hồi phục lại. Mấy năm nay mẹ cũng không dễ dàng gì, ba nên dành nhiều thời gian quan tâm đến bà ấy.”
An Kiến Sơn hình như không mấy hứng thú với những lời này lắm, vẫn muốn nói với anh chuyện giữa anh và An Dao.
Là một người ba, nói những lời này hình như không có gì là không thích hợp, nhưng những lời này từ xuất phát từ trong miệng của An Kiến Sơn, lúc nào cũng cảm thấy xa cách.
“Vì sao ba cứ nhất quyết muốn con và An Dao bên nhau?” Bàng Phi cuối cùng vẫn hỏi nghi vấn ở trong lòng.
An Kiến Sơn im lặng hồi lâu, mới lên tiếng trả lời: “Bởi vì tôi tin tưởng, cậu là người có thể mang lại hạnh phúc cho Dao Dao.”
Câu trả lời này thật có lễ, hạnh phúc hay không, chỉ có trong lòng người trong cuộc mới biết rõ, những người đứng xem bên ngoài đều xuất phát từ góc độ của chính bản thân mình, thì làm sao biết được người trong cuộc có thật sự hạnh phúc hay không.
Bàng Phi không suy nghĩ nhiều, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian trên chuyện này nữa.
Bàng Phi đi rồi, An Kiến Sơn lại gọi An Dao đi vào, có một vài chuyện không thể nói ra rõ ràng được, ông ta chỉ có thể khuyên An Dao: “Bàng Phi là người đàn ông tốt, là người đàn ông nhất định có thể mang lại hạnh phúc cho con, nếu như con bỏ lỡ cậu ấy, chắc chắn sẽ hối hận cả đời.”
Bây giờ An Dao không thích nghe nhất chính là những lời này, toàn bộ nhà họ An đều như bị Bàng Phi mua chuộc vậy, người nào người nấy đều nói tốt cho Bàng Phi, hình như An Dao cô chỉ là một người rất quá đáng, nhưng rõ ràng đây chính là nhà của cô mà, mà người nhà cũng là người nhà của anh!
Nghe vào tai phải chạy ra từ tai trái, hoàn toàn không để những lời của An Kiến Sơn ở trong lòng.
“Được rồi được rồi, con biết rồi, bố an tâm dưỡng thương đi, không cần phải lo chuyện này nữa. Chờ đến lúc bố khỏe lại rồi, cũng nên kễ lại những chuyện mà mấy năm nay bố đã làm gì, còn nữa, vết thương trên người của bố là thế nào…”
An Dao đi ra, lại đổi thành Tào Tú Nga đi vào.
An Lộ, An Dao và Bàng Phi ngồi trên sô pha trong phòng khách, An Lộ cố ý ngồi gần Bàng Phi, một lúc bảo anh giúp nhìn cái này, lúc sau lại bảo anh nhìn cái kia, thậm chí cứng rắn lôi kéo tay của Bàng Phi giúp anh cắt móng tay.
Rõ ràng Bàng Phi và An Dao mới là vợ chồng, nhưng bây giờ nhìn vào cứ như An Lộ với anh mới là vợ chồng.
An Dao bị cho ra rìa ở một bên cứ như không khí, vừa tức vừa giận.
Bởi vì yêu cầu của An Kiến Sơn, Bàng Phi phải tạm thời đến ở nhà họ An, chủ yếu là anh lo lắng thương tích của An Kiến Sơn sẽ tái phát phát sinh tình huống bị nhiễm trùng, có mặt một người đàn ông trong nhà, rốt cuộc có thể nhiều bận tâm hơn.
“Sợ rằng tạm thời trong một khoảng thời gian tôi không thể đến chỗ chị rồi, buổi tối chị nhất đóng kỹ cửa sổ nhé, nghỉ ngơi sớm, đừng nhớ tôi.” Bàng Phi gửi tin nhắn cho Lâm Lĩnh Chi.
Lâm Lĩnh Chi trả lời lại cho anh bằng biểu tượng vừa cười vừa khóc, tức là bất đắc dĩ lại không có cách nào khác.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Bàng Phi vội vàng xóa đi nội dung tin nhắn.
“Lén ta lén lút, nhắn tin cho ai vậy?”
“Có liên quan gì với cô sao?” Bàng Phi đút điện thoại di động vào trong túi, quay người đi xuống lầu.
Hôm nay An Kiến Sơn có thể bước xuống giường được rồi, Tào Tú Nga đỡ ông ta đi qua đi làm trong phòng khách, An Lộ cũng không rảnh rỗi, vừa sắc thuốc vừa cổ vũ cho An Kiến Sơn, ở đâu cũng có mặt cô ta.
Vừa nhìn thấy Bàng Phi đi xuống, An Lộ cứ như keo dán cho dính lên người Bàng Phi, “Anh rể anh rể, anh nếm thể thuốc em sắc thử, có tiến bộ chút nào không?”
Bàng Phi bị ép nếm một miếng: “Ừ, có tiến bộ đấy, lần này là đem đường thành muối rồi, so với lần đem muối thành đường thật sự có tiến bộ rất nhiều đó.”
An Lộ đen mặt: “A, lại nhầm rồi hả, em đúng là đầu heo mà, làm sao mà lúc nào cũng không phân biệt được muối với đường thế trời.”
Bàng Phi an ủi cô ta: “Không sao, làm sai vài lần là em có thể phân biệt được. Tối nay chúng ta lại uống thuốc ngọt vậy, thật ra cũng rất tốt mà.”
“Anh rể anh rể, anh đến đây đặc biệt dậy em…”
An Dao đứng trên lan can ở tầng hai nhìn thấy tất cả ở dưới lầu, nào nhiệt, có sức sống, nói cười vui vẻ, đây mới là dáng vẻ của một ngôi nhà nên có.
Nhưng mỗi lần cô vừa xuất hiện, bầu không khí lập tức thay đổi, Bàng Phi và An Lộ trở thành người trên một chiến tuyến, bản thân ngược lại trở thành một kẻ dư thừa.
Từ lúc nào cô trở thành nư một người ngoài cuộc rất khó dung hòa và gia đình thế này?
“Rè rè.” Điện thoại di động rung lên hai tiếng, là tin nhắn của La Lượng: Nhớ em!
An Dao nhìn một lát, lại bỏ điện thoại di động lại vào túi, không trả lời.
“Anh ơi, An Dao của anh hình như càng ngày càng xa cách với anh đấy.” La Tinh Tinh mặc chiếc áo ngủ tơ tằm đi tới, dừng đôi chân xinh đẹp thon dài ở trước mặt của La Lượng, cúi người, hai đồi núi trắng như tuyết trong cổ áo đối diện tầm mắt của La Lượng.
Mấy ngày nay cô ta thật sự rất an phận rồi, chẳng qua mang mũi nhọn chuyển từ trên người nhà họ An chuyển sang trên người của La Lượng mà thôi.
Có một số việc cô ta nhìn rõ ràng hơn so với La Lượng, hơn nữa cùng với đổ dầu vào lửa thêm mắm thêm muối của cô ta, sẽ không sợ phá bỏ sự si mê của La Lượng đối với An Dao biến mất.
La Lượng chẳng thèm liếc nhìn cô ta, trực tiếp đứng lên từ ghế dựa, La Tinh Tinh tức giận không ngớt: “Anh thà rằng muốn một người phụ nữ không thương anh, cũng không muốn người phụ nữ có thể trả giá tất cả cho anh sao? La Lượng, rốt cuộc là mắt anh mù, hay là mắt em mù đây?”
La Lượng đút hai tay vào túi, hơi cách nửa đầu: “Tinh Tinh, anh đã nói nhiều lần rồi, chúng ta là anh em, không thể phát triển trở thành mối quan hệ kia đâu, tốt nhất em nên chết tâm đi.”
“Em không bao giờ, em sẽ không từ bỏ ý định, em rất thích anh, em yêu anh!”La Tinh Tinh chạy tới, vươn tay ôm lấy thắt lưng của La Lượng, cơ thể rắn chắc này, cô đã tưởng tượng được ôm rất nhiều lần, tất cả mọi thứ đều khiến cho cô ta si mê, khiến cho cô ta say đắm.
“Anh ơi, em yêu anh, em có thể cho anh tất cả những gì em có, chỉ cần anh muốn. Em sạch sẽ hơn người phụ nữ bên ngoài kia, anh đừng tìm phụ nữ bên ngoài nữa, em cho anh, có được không……”
Đôi tay càng ngày càng siết chặt như muốn cố hết sức giam cầm La Lượng bên cạnh mình, còn có tiếng thở dốc nặng nề, La Lượng sợ hãi không ngớt, lập tức gỡ hai tay đang siết chặt kia ra, sau đó, anh ta bước đi không chút lưu tình! Đi rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.