Chương trước
Chương sau

Bàng Phi trực tiếp giết đến tận biệt thự của La Lượng, vệ sĩ ở cửa cũng không thể ngăn cản được anh.
Mục đích lần này Bằng Phi tìm đến đây, không phải là muốn giết chết La Lượng, La Lượng là người xấu, nếu bản thân cúng coi thường pháp luật, chẳng phải chính mình cũng trở thành một kẻ không ra gì hay sao?
Anh đến đây là để cảnh cáo La Lượng: “Tất cả những gì anh làm, sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Sớm muộn gì sẽ có một ngày, tôi tiễn anh ra pháp trường.”
La Lượng cười lớn: “Được thôi, tôi chống mắt đợi anh, hoan nghênh anh đến bắt tôi. Chỉ là tôi cũng muốn nhắc nhở anh một câu trước khi anh bắt được tôi, nhớ trông chừng vợ anh cẩn thận, tôi càng ngày càng thích cô ấy.”
Sắc mặt Bàng Phi biến đổi không ngừng: “Nếu anh dám đụng tới một cọng tóc của cô ấy, tôi sẽ cho anh…”
“Anh sẽ cho tôi thế nào, cho tôi chết cũng không yên? Ha ha, vậy tôi mỏi mắt chờ mong.”
Kiêu ngạo như vậy, coi thường pháp luật như vậy, tự cao tự đại như vậy, tên này đúng là sói đội lốt cừu.
Nhìn bề ngoài thì lịch sự nhã nhặn, không ngờ con người này lòng dạ lại độc ác như vậy.
Nán lại đây thêm một giây, nhìn anh ta nhiều thêm chút nữa, Bàng Phi càng cảm thấy thật buồn nôn.
Quay người lại, phía đối diện đột nhiên tung ra một cú đấm mạnh về phía mình, Bàng Phi né tránh theo bản năng, chân vấp phải thứ gì đó suýt ngã xuống mặt đất. Anh dồn lực ở mũi chân xuống đất, cơ thể xoay ba trăm sáu mươi độ trên không trung, tung ra sức lực, nhưng trong lúc đang xoay vòng điện thoại di động trong túi anh bị rơi xuống đất.
Người đứng ở phía sau lợi dụng tình hình trước mắt, điện thoại rơi ngay trúng chỗ của La Lượng.
La Lượng cúi người nhặt lên, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười: “Ghi âm, anh đúng là rất thông minh, đáng tiếc, không có cơ hội để người khác nghe thấy.”
Nói xong, anh ta dùng sức ném điện thoại xuống đất, Bàng Phi muốn xông đến ngăn cản, Nhưng hai người đang tấn công anh nhanh chóng đến trước mặt ngăn cản.
Đây là hai người nước ngoài, cơ thể cao to vạm vỡ, khả năng cũng hơn người.
Nếu thực sự đọ sức với nhau, bọn họ không phải là đối thủ của Bàng Phi, nhưng vấn đề ở chỗ hai người họ rất khó đối phó, khi anh xử lý xong hai người họ, điện thoại đã bị La Lượng phá hỏng rồi.
Không có đoạn ghi âm, sự thật về chuyện của ba mãi mãi sẽ không thể được làm sáng tỏ, không có đoạn ghi âm, An Dao sẽ không bao giờ biết được bộ mặt thật của La Lượng.
Anh ta biết chắc kiểu gì Bàng Phi cũng sẽ tìm Lý Uy để gây chuyện, cũng đã đoán được Lý Uy sẽ không giữ kín chuyện này, cũng đã tính toán rất kỹ lưỡng để dụ Bàng Phi tới đây tìm anh ta, vì vậy đã tìm và thuê hai tên to cao lực lưỡng này đến để ngăn cản Bàng Phi.
Người chính trực luôn thích nói về công lý, giống như Bàng Phi vậy, nếu anh có thể quên đi cái gọi là chính nghĩa, tối nay trực tiếp ra tay với La Lượng, có thể sau này, sẽ không gặp phải nhiều phiền phức như vậy. Nhưng con người anh luôn luôn tin tưởng vào pháp luật, tất cả mọi chuyện đều làm theo công lý: “Vậy thì thật xin lỗi, chính nghĩa không phải là thứ để anh lấy ra làm trò đùa.”
Bàng Phi nắm lấy cánh tay của một trong hai người ngoại quốc quăng ra xa, trừng mắt nhìn La Lượng: “Anh sai rồi, chính nghĩa không phải thứ để đem ra đùa giỡn, mà là để uốn nắn những tên cặn bã như các anh. Anh có thể thong dong tự tại nhưng không thể trốn cả đời đâu, sớm muộn gì, anh cũng sẽ bị công lý trừng phạt.”
La Lượng hờ hững nhún vai: “Vẫn là câu nói cũ, tôi chống mắt đợi đến ngày đó.”
Bàng Phi liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động vỡ nát trên mặt đất, sau đó quay người rời đi.
Cho dù con đường tìm kiếm sự thật có khó khăn gian khổ thế nào, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc,
Trước giờ khi đối mặt với những tên tội phạm hung ác anh chưa bao giờ chịu thua. Có gì phải sợ khi đối mặt với những kẻ chỉ biết sống một cuộc đời chui rúc lẩn trốn như lũ chuột chứ.
Đến bệnh viện, An Dao và Bàng Yến vô cùng lo lắng cho anh, anh không hề nói tới những chuyện vừa xảy ra vì không muốn khiến bọn họ thêm lo nghĩ nữa.
Sự kiêu ngạo của La Lượng đã đến mức vô cùng trắng trợn, anh ta không xem pháp luật ra gì, thậm chí còn dám công khai khiêu khích pháp luật, một người quá kiêu ngạo, quá tự tin vào bản thân thực ra cũng là người dễ để lộ sơ hở nhất.
Chỉ cần anh quan sát thật kỹ La Lượng, sớm muộn gì cũng sẽ nắm được điểm yếu của anh ta.
“Anh Bàng, anh xảy chuyện gì cũng không hề nói cho tôi biết, anh không xem chúng ta là anh em sao.” Từ sau khi Bàng Kim Xuyên xảy ra chuyện, Thời Phong đặc biệt cho phép Bàng Phi không cần đến công ty, đợi đến khi nào ba anh tỉnh lại rồi tới cũng không muộn.
Hôm nay, Bàng Phi trở lại công ty, điều này khiến Thời Phong cảm thấy rất bất ngờ, nhưng khi nhìn vẻ mặt Bằng Phi, anh ấy nhanh chóng nhận ra anh đang có tâm sự gì đó.
Ngay cả anh ấy cũng cảm thấy chuyện của Bàng Kim Xuyên chắc chắn không đơn giản chỉ là một vụ tai nạn xảy ra ngoài ý muốn, chỉ là Bằng Phi chỉ chịu đựng một mình không nói ra, nhưng Thời Phong rất sốt ruột.
“Trời ơi. anh Bàng, tôi xin anh đấy, hãy anh nói cho tôi nghe có chuyện gì xảy ra. Hoặc là nếu ai không muốn nói cũng không sao, anh muốn xử lí ai hãy gọi tôi, tôi đi với anh.” Thời Phong luyên thuyên như một đứa trẻ.
Lần này Bàng Phi trở về, chỉ là để trốn tránh An Dao và Bàng Yến, bởi vì anh thực sự không biết phải đối mặt với hai người họ thế nào.
Một người luôn phải bắt ép thì mới đi nghỉ ngơi, một người thì có liên quan đến La Lượng, tất cả những gì liên quan đến La Lượng anh đều biết, nhưng không nói cho An Dao, bởi vì trong lòng anh cảm thấy không yên tâm, nói với cô rồi, cô chắc chắn sẽ không tin, dứt khoát trốn đi, mắt không thấy, tim sẽ không hoảng loạn.
Những vướng mắc của Thời Phong làm anh có chút dao động, chuyện lần này nếu chỉ dựa vào mình anh quả thực rất khó khăn, rất cần có một người có thể giúp đỡ và hỗ trợ anh.
Khi cánh cửa văn phòng đóng lại, Bàng Phi với một tâm trạng nặng trĩu đã kể lại cho Thời Phong nghe ngắn gọn những gì xảy ra trong vài ngày qua.
“Chết tiệt! Anh ta quá kiêu ngạo, thực sự là quá kiêu ngạo!” Thời Phong vô cùng tức giận: “Anh Bàng, anh nói xem chuyện này chúng ta phải giải quyết thế nào, tìm người bí mật xử lý anh ta, hay là…”
Bàng Phi ngắt lời anh ấy: “La Lượng với tiếp quản việc kinh doanh của nhà họ La chưa lâu, nhưng lại có thể kiêu ngạo như vậy, điều đó cho thấy địa vị và tiếng nói của nhà họ La trong việc buôn bán nhà đất ở Dung Thành. La Đại Hải để xây dựng và phát triển Dung Thành đã có những cống hiến rất lớn, ai ai cũng biết đến tập đoàn nhà họ La, những năm gần đây, bọn họ đã thổi phồng giá nhà đất lên rất cao, thậm chí có không ít người đã đổ hết vốn liếng nhà cửa để mua nhà, tích trữ nhà…”
“Chỉ loại bỏ được một mình La Lượng, không thể giải quyết được tận gốc của vấn đề, nếu đã muốn làm, chúng ta phải có tầm nhìn xa hơn và mục tiêu lớn hơn, phơi bày tất cả việc kinh doanh bất hợp pháp của nhà họ La, để bọn họ lộ ra bộ mặt thật, cho tất cả mọi người nhìn thấy bộ mặt đạo đức giả và xấu xa của bọn họ.”
Thời Phong tán thành vô điều kiện: “Anh Bàng, tôi ủng hộ anh, anh làm thế nào thì tôi sẽ làm như vậy.”
Bàng Phi đã từng nghiêm túc nghĩ đến chuyện này, muốn loại bỏ La Lượng không khó, việc anh ta kinh doanh phạm pháp không hề ít, chỉ cần nắm trong tay bằng chứng phạm tội của anh ta, thì có thể tống anh ta vào tù.
Nhưng quan trọng nhất chính là phải làm tập đoàn nhà họ La sụp đổ, nếu không, với quyền lực và năng lực của La Đại Hải, chỉ sợ La Lượng mới bị tống vào tù vài tiếng đã được cứu ra ngoài.
Tục ngữ có câu, muốn bắt được đạo tặc trước tiên phải bắt được người đứng đầu, muốn bắt được La Lượng, để anh ta không còn bất cứ con đường nào chạy thoát nhất định phải khiến việc kinh doanh nhà đất của nhà họ La sụp đổ.
Muốn làm được điều này, rất khó khăn.
“Chúng ta phải tìm được bằng chứng về những vấn đề liên quan đến việc kinh doanh nhà họ La, điều đó sẽ thu hút sự chú ý của cơ quan giám sát, còn nữa, những năm gần đây tập đoàn nhà họ La có thể một bước tới trời, chắc chắn có sự thông đồng và giúp đỡ của rất nhiều người có địa vị. Miễn là chúng ta có thể thu thập được hai bằng chứng phạm tội này, cơ quan giám sát chắc chắn sẽ vào cuộc.”
Thời Phong gãi đầu: “Nhưng chúng ta không quyền lực, không có quan hệ, những chuyện như thế này rất khó để điều tra.
Đây là vấn đề rất thực tế.
Còn chuyện này, cần phải nhờ đến Nữu Thành Tích, để Cục Điều tra Hình sự đi điều tra.
Loại vụ án như thế này không thuộc thẩm quyền của Cục Điều tra Hình Sự, nhưng vì là mệnh lệnh của cấp trên nên họ sẽ không dám lơ là.
“Điều tra, nhất định phải dồn toàn lực đi điều tra cho tôi!”Trưởng cục Điều tra Hình sự ra mệnh lệnh.
Khó khăn lắm mới có một ngày cuối tuần thời tiết tốt như vậy, Nữu Thành Tích chạy dọc bên sông: “Cục Điều tra Hình sự đã điều tra ba ngày nay nhưng không có tiến triển gì, cơ nghiệp nhà họ La rất trong sạch, không có bất kì quan hệ nào với người trong bộ máy nhà nước.”
Bàng Phi dừng lại, đổi thành đi bộ: “Một tờ giấy trắng sao có thể trở thành một tòa nhà cao nếu không có nếp gấp, không có góc tối chứ, điều này anh tin không?”
Hai người đã quen biết nhau, vì vậy có rất nhiều lời dám nói thẳng trước mặt nhau, chẳng có gì phải kiêng kị cả.
Nữu Thành Tích cười nói: “Lý do đều có cả, nhưng cậu đừng quên, trong xã hội pháp quyền, mọi việc đều cần phải có bằng chứng. Ngay cả thời cổ đại, cũng không thể chỉ dựa vào suy luận và giả thiết để đoán được.”
Bàng Phi cởi găng tay, ngồi xuống băng ghế dưới hàng cây liễu: “Cục Điều tra Hình sự tiếp tục quan sát, sớm muộn gì hồ ly cũng sẽ lòi đuôi ra thôi.”
Nữu Thành Tích thay đổi chủ đề: “Chúng ta làm ván cờ nhé?”
Nói là đánh cờ, thực chất chỉ là đang kéo dài thời gian, Bàng Phi đã biết rõ điều đó chỉ là không muốn nói ra mà thôi.
Hai người họ đến chỗ thường hay đánh cờ, một nhóm các cụ già thấy bọn họ tới, đã nhường lại chỗ ngồi.
Khả năng đánh cờ vua của Nữu Thành Tích so với lần trước đã thay đổi rất nhiều, ông ta bắt chước Bàng Phi về số nước đi, nhưng vẫn có khoảng cách tập luyện mấy năm trời giữa Bàng Phi và ông ta, vì vậy một lúc sau, ông ta đã thua hoàn toàn.
Bảng xếp hạng cuộc thi cờ vua đang được cập nhật lại, Nữu Thành Tích vẫn còn cơ hội ở lại, lần sau có thể tiếp tục so tàu với Bàng Phi.
Trên đường về nhà họ An, Bàng Phi nhận được điện thoại từ Thời Phong, anh ấy nói rằng người được cử đi để theo dõi La Lượng báo tin lại trong mấy ngày gần đây, anh ta đã đến các cửa hàng đồ cưới và cửa hàng trang sức lớn.”
Ý định của anh ta cũng không nên quá rõ ràng như vậy chứ, muốn chọn váy cưới cho An Dao sao?
“Anh Bàng, còn có một chuyện tôi không biết có nên nói với anh không.” Thời Phong úp úp mở mở.
Bàng Phi bảo anh ấy có gì cứ nói thẳng, không cần phải do dự.
Thời Phong do dự một lúc cuối cùng vẫn quyết định nói ra sự thật: “Tôi..tôi nhìn thấy chị dâu và La Lượng cùng nhau đi vào của hàng váy cưới và đồ trang sức…”
Không biết vì sao, Bàng Phi rất bình tĩnh, không cảm thấy đau lòng, không biết là do đã quen hay là trái tim đã tê dại: “Ồ, ra vậy.”
Hôm nay An Dao không đến nhà hàng, nhưng cô ăn mặc và trang điểm rất tỉ mỉ, nhìn có vẻ muốn đi ra ngoài.
Thời Phong vừa báo cáo lại lúc nãy, Bàng Phi mới đoán ra An Dao đi ra ngoài để gặp gỡ La Lượng.
Nhắc nhở hay không là quyền quyết định ở anh, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của La Lượng, Bàng Phi cảm thấy thật buồn nôn.
Cuối cùng vẫn không thể nhịn được, vẫn mong An Dao không đi ra ngoài gặp anh ta: “Lúc nãy tôi đã gọi điện thoại cho Yến Tử bảo em ấy về nhà nghỉ ngơi trước, nói lát nữa chúng ta sẽ tới bệnh viện.”
An Dao sững sờ: “Ừm, …anh đi trước, chiều em sẽ tới sau được không?”
“Chúng ta không thể cùng đi sao?” Bàng Phi hỏi, nói xong liền cảm thấy hối hận.
An Dao đứng hình, cởi áo khoác, thay quần áo sẫm màu: “Được rồi, em đi cùng với anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.