Chương trước
Chương sau

An Lộ bảo vệ Bàng Phi ở phía sau, gương mặt lạnh lẽo, vẻ mặt tái nhợt, nhưng không mảy may không ngăn cản được vẻ mặt kiên quyết của cô ta.
An Dao vừa tức vừa cạn lời: "Em nhanh chóng trở về cho chị!”
“Vì sao em phải nghe lời của chị chứ, mạng của em là mẹ cho, sinh mệnh thứ hai của em là anh rể cho, em chỉ nghe lời bọn họ.”An Lộ trả lời một cách mỉa mai.
An Dao cũng tức giận không nhẹ: "Được được được, em thích về hay không về, chị mặc kệ em.”
Đem đồ nhét vào ngực của Tào Tú Nga, An Dao xoay người định đi, cô cũng là một người không chịu được kích thích, rất dễ dàng tức giận.
Tào Tú Nga quở trách lỗi sai của An Lộ, đang yên đang lành không biết nổi điên điều gì, nhất định phải khiến cho An Dao tức giận mới vui vẻ sao?
An Lộ hừ nhẹ một tiếng: "Con chỉ là ngứa mắt cái dáng vẻ lúc nào cũng quát tháo của chị ấy với anh rể. Anh rể, anh rể anh cũng đừng đi nhé, trên người của anh còn nhiều vết thương này, nhanh nhanh để cho bác sĩ kiểm tra cho anh đi.”
Bàng Phi không muốn kiểm tra, không phải là vì khó chịu với An Dao, mà là những vết thương này chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, với anh mà nói cũng chẳng ngứa ngáy gì cả, hoàn toàn sẽ không để lại trong lòng, thế nhưng An Lộ cố tình lại muốn anh đi, không đi thì không buông tha.
Con nhóc này lại mặc kệ cái gì là trường hợp phổ biến hay không phổ biến, dù thế nào thì cô ta muốn làm chuyện gì thì Bàng Phi nhất định phải đi làm.
Không lay chuyển được cô ta, Bàng Phi không thể làm gì khác hơn là đi cùng.
Nếu không phải An Lộ còn đang truyền nước, cô ta nhất định sẽ la hét đòi đi theo cùng.
Vết thương trên người của Bàng Phi chủ yếu đều là ở trên bộ phận lưng và chân, còn trúng hai gậy, xanh đen một mảng rất lớn.
Bác sĩ kê thuốc cho anh, căn dặn anh khi nào thì bôi thuốc, mấy ngày thì sẽ tốt.
Bác sĩ đều nói không có vấn đề gì quá đáng ngại, thế nhưng An Lộ vẫn cứ chuyện bé xé ra to, còn ồn ào thoa thuốc cho Bàng Phi.
Tào Tú Nga cướp lấy hộp thuốc: "Con càn quấy cái gì hả, con gái nhà nào mà không có chút rụt rè?”
“Mẹ với chị không có ai thương yêu anh rể của con hết, con đây yêu thương còn không được sao? Anh rể của con đã vứt bỏ lòng tự trọng mà đến nhà của chúng ta, mọi lúc mọi nơi đều giúp đỡ chúng ta, nhưng mà mấy người không có người nào có thể thấy sự tốt đẹp của anh ấy, hừ, con chỉ cảm thấy không đáng giá cho anh ấy thôi!”
Tào Tú Nga “chậc chậc” hai tiếng: "Bây giờ con còn dám trách lên đầu chúng ta, là ai lúc đầu còn tính kế hãm hại cậu ấy với chị của con ly hôn hả?”
Gương mặt của An Lộ cứng đơ lại: "Còn không phải vì con chịu sự ảnh hưởng của mẹ và chị sao? Nhưng bây giờ con đã nhìn rõ ràng rồi, anh rể của con còn hơn ngàn lần vạn lần so với cái tên La Lượng kia, không, anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên toàn thế giới này.”
“Đáng tiếc anh ấy là anh rể của con, nếu không, con có lẽ còn có cơ hội đó chứ.”
Tào Tú Nga nhanh chóng bịt miệng của cô ta lại, khẽ nhắc nhở: "Con nói bậy bạ gì đó hả, cẩn thận mẹ lấy băng dán niêm phong miệng của con lại bây giờ.”
An Lộ thừa cơ cướp lại hộp thuốc: "Đàn ông tốt thì ai mà chả thích chứ, con tưởng tượng không được sao?”
Đang nói chuyện thì Bàng Phi bước vào từ bên ngoài.
Hai mẹ con còn đang tranh chấp chuyện thoa thuốc, Tào Tú Nga nhìn thấy thật sự không còn cách nào, muốn tự tay thoa thuốc cho Bàng Phi, còn không bằng để cho An Lộ thoa.
Mẹ vợ thoa thuốc cho con rể, vậy thật quá xấu hổ!
“Mẹ, hai người đừng tranh cãi nữa, thuốc này con mang đến công ty nhờ đồng nghiệp thoa cho con được rồi.”
An Lộ mở to hai mắt nhìn: "Anh rể, anh còn muốn đi làm nữa sao?”
Đương nhiên, Bàng Phi cũng không dự định bỏ bê công việc, bây giờ anh chính là một lãnh đạo của bộ phận, phải tự mình làm gương cho người khác chứ.
An Lộ nói thế nào cũng không cho anh đi, ôm cứng ngắc cánh tay của anh không chịu buông, Tào Tú Nga kéo cũng không được mà đánh thì luyến tiếc, một cảnh tượng thật sự rất xấu hổ.
Cuối cùng, làm An Lộ lấy điện thoại di động của Tào Tú Nga, gọi điện thoại cho Thời Phong, nói thân thể của Bàng Phi khó chịu nên hôm nay sẽ không đi làm.
Kết quả đầu đề câu chuyện vừa mới mở, Thời Phong đã hỏi cái này hỏi cái kia, la ó muốn đến xem sao.
Không bao lâu sau, bóng dáng của Thời Phong lập tức xuất hiện trong phòng bệnh, hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Bàng Phi không muốn anh ấy dính dáng đến chuyện này, thế nhưng An Lộ “nói dông nói dài” thoáng cái kể lại hết cả câu chuyện.
Thời Phong “đệt” một tiếng: "Dám động đến anh Bàng của tôi, quả thật là to gan lớn mật. Anh Bàng, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện công ty anh cũng đừng quan tâm nữa. Về phần nhà họ La kia, chỉ cần anh nói một tiếng, Thời Phong em không nói hai lời, anh hô chém ai thì em lập tức chém người đó.”
Bàng Phi thật sự cạn lời, thằng nhóc này, làm như đây là bang phái xã hội đen vậy, còn muốn chém ai thì lập tức chém người đó.
Vỗ vào vai Thời Phong hai cái, Bàng Phi nói: "Chuyện này cậu cũng đừng có quản nữa, tôi tự giải quyết là được rồi.”
“Làm sao mà được cơ chứ, anh là người của Trung Thái, đồng thời lại là anh của em, làm sao em có thể khoanh tay đứng nhìn mặc kệ được, trừ khi anh căn bản không xem em là anh em của anh.”
Thằng nhãi này thật giống y chang trước đây, tính tình chẳng thay đổi chút nào.
Lề lối trong chuyện này không phải giải thích một hai câu thì có thể nói rõ ràng ra được, Bàng Phi dự định tìm thời gian rảnh rỗi từ từ tâm sự với anh ấy: "Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
“Không được, trước tiên phải thoa thuốc đã rồi đi.” An Lộ lúc nào cũng nhớ thương đến vết thương trên người của Bàng Phi.
Thời Phong cực kỳ sợ hãi: "Anh Bàng, anh bị thương sao?”
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không quan trọng gì đâu.” Bàng Phi nói.
Phụ nữ là người thích ngạc nhiên, hay lưu ý, lại càng thích chuyện bé xé ra to, mặc kệ bị thương ngoài da hay là không thì hôm nay mà không phải bắt Bàng Phi thoa thuốc thì đừng mơ tưởng muốn đi.
Rơi vào đường cùng, Bàng Phi không thể làm gì hơn là thỏa hiệp, chẳng qua cũng may, có Thời Phong ở đây, để cho anh ấy tự tay thoa thuốc, rốt cuộc có thể tốt hơn một chút.
Cởi áo khoác ra, hiện ra cơ thể rắn chắc, và nhìn thấy vết sẹo mà giật mình.
Tào Tú Nga và An Lộ lại càng hoảng sợ, thật sự vết sẹo này quá mức dọa người.
Nhìn lâu cũng thành thói quen, cuối cùng còn có vài phần xót ruột.
Đều biết rằng trước đây Bàng Phi từng làm lính, những vết sẹo này, có lẽ là lưu lại khi đó.
Nếu như ở trong quân đội không phải là người có bản lĩnh, thật sự sẽ không tiếp xúc những công việc vô cùng nguy hiểm này, mà vết sẹo trên người Bàng Phi, lại hoàn toàn nói rõ anh không phải là người không có bản lĩnh.
Có lẽ, anh giống như đại anh hùng mà trên TV hay diễn, là một nhân vật lợi hại vô cùng lợi hại sao?
Thế nhưng vì sao, cuối cùng anh lại bị quân đội trục xuất trở về chứ?
Nhất định có vấn đề!
Đợi đến sau khi hai người rời đi, sự im lặng bao trùm thật lâu trong phòng bệnh, Tào Tú Nga và An Lộ cũng không nói tiếng nào.
Hai người ôm lấy tâm tư chính mình, nhất thời không nói lời nào.
Bàng Phi và Thời Phong tìm được phòng trà ở gần bệnh viện, Bàng Phi không muốn kéo Thời Phong dính dáng gì đến chuyện của nhà họ La, bởi vì một khi dính líu vào rồi, lập tức không còn là ân oán cá nhân nữa, còn có khả năng nhảy lên đấu đá giữa hai công ty với nhau.
Nhà họ La là dòng họ lớn như vậy, muốn chèn ép một công ty nhỏ bé như Trung Thái, quả thật không phải là quá dễ dàng đơn giản sao.
Cũng không muốn bởi vì một phút kích động của Thời Phong, làm hại đến những người trong công ty.
“Vậy chuyện này em không thể quản đến sao?” Đây không phải là phong cách làm việc của Thời Phong, muốn anh ấy làm rùa đen rút đầu, kiếp sau đi: "Vậy cũng không được, Thời Phong em không có cách nào yên tâm thoải mái mà ngồi trong phòng làm việc, để cho anh em của mình gánh tất cả áp lực được.”
Bàng Phi cười nói: "Chuyện này không có nghiêm trọng như cậu tưởng tượng đâu, nếu như thật sự là hành vi trả thù của La Tinh Tinh, ngược lại đã giải quyết tốt rồi. La Đại Hải cho dù có bao che cho con cái, cũng không thể nào bao che được một kẻ giết người. Chuyện này tôi sẽ tìm người đến cảnh cáo anh ta.”
“Nữu Thành Tích?” Thời Phong thoáng cái đã đoán được dụng ý của Bàng Phi.
Bàng Phi gật đầu, anh suy nghĩ chính là như vậy.
“Hy vọng người của nhà họ La có thể thu lại bớt một chút.”
Bàng Phi không muốn biến sự việc thành lớn, là không muốn đắc tội với nhà họ La.
Anh đã đắc tội với mấy dòng họ lớn ở Dung thành, nhà họ Phương, nhà họ Tiết, còn lại là nhà họ La, nếu như đắc tội hết tất cả những người này thì chết mất, sau này khó tránh khỏi bị bọn họ hùa nhau mang phiền phức tới.
Tự mình thế nào cũng không sao, nhưng làm phiền hà đến người nhà, vậy thì không tốt chút nào.
Một quân nhân xuất ngũ, cho dù bởi vì quan hệ tình nghĩa có người bảo vệ đi nữa, cũng không phải có thể lúc nào cũng có người bảo vệ chu toàn, khó mà đảm bảo những kẻ đó không lợi dụng thời cơ mà gây khó dễ.
Muốn sống sót trong thành phố, phải có thời gian học được nhượng bộ.
Nếu chuyện này cố gắng gọi điện thoại cho Nữu Thành Tích, đó chính là cầu xin với ông ta, tính chất không giống nhau, Bàng Phi cũng không muốn thiếu nợ nhân tinh này với ông ta.
Trước tiên anh gọi điện thoại cho Diệp Nguyên, nói với đối phương bản thân tối hôm qua bị người ta hãm hại, xém chút nữa chết thảm rồi.
Chuyện liên quan đến Bàng Phi, Diệp Nguyên sẽ thông báo lại với Diệp Thành Tích, sau đó sẽ do Nữu Thành Tích đứng ra giải quyết, ý nghĩa trong chuyện này có thể hoàn toàn khác nhau.
Bàng Phi sẽ không nhúng tay vào thì bọn Nữu Thành Tích sẽ vận dụng đủ loại thủ đoạn điều tra người đứng sau hãm hại anh, với thủ đoạn của cục trưởng Nữu, muốn điều tra rõ chân tướng không phải là chuyện gian nan gì.
Còn chưa đến một ngày, Nữu Thành Tích đã gọi điện thoại tới: "Bàng Phi à, tôi nghe Diệp Nguyên nói là tối hôm qua cậu xém chút nữa bị giết hại hả, ôi, trị an của Dung Thành, nên phải chỉnh đốn lại cho tốt mới được.”
Lời này là ý nằm ở ngoài lời nói, tức là Bàng Phi bị giết hạn là một sự việc ngoài ý muốn, là trị án ở Dung Thành không tốt.
Nếu như anh thật sự muốn mơ thật đẹp, muốn đem chuyện này từ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, cuối cùng cũng không đắc tội với ai.
Bàng Phi nói: "Cục trưởng Nữu, đây cũng không phải vấn đề trị an không tốt, mà là có người thật sự muốn mưu sát họ Bàng tôi đấy.”
Mưu sát quân nhân xuất ngũ, và mưu sát một người dân bình thường, ý nghĩa này lại hoàn toàn khác nhau rồi.
Nữu Thành Tích có thể điều tra được vinh dự và huân chương của Bàng Phi, tùy tiện lấy ra một cái, lập tức có thể nhận được sự bảo vệ của nhà nước rồi.
Phàm là có người dám động đến anh hùng nhân dân, nhà nước đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Bàng Phi chính là cố ý muốn đem cục diện của chuyện này theo hướng “Cũng không phải một hai câu là có thể giải quyết được”, gây áp lực cho Nữu Thành Tích.
Nhà họ La ở Dung Thành là biểu tượng của quyền thế, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là ngươi có thể muốn làm gì thì làm, có thể không để pháp luật vào mắt, không đem người lãnh đạo của nhà nước để vào trong mắt.
Một người quân nhân xuất ngũ còn giống như là một người chính trực, là một người vì nhân dân phục vụ, lẽ nào ngay cả ý thức đó mà không có sao?
Nữu Thành Tích là người thông minh, Bàng Phi đã nói rõ ràng ý nằm ở ngoài lời nói rồi, còn nói thêm gì nữa, đó chính là người không biết thời thế, chính là vả vào mặt của mình.
“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời thỏa mãn.” Nữu Thành Tích cúp điện thoại, ấn đường đang nhíu chặt ngược lại thả lỏng ra.
Bàng Phi đã nói như vậy, không chỉ cho ông ta một câu giải đáp mà ông ta đang hoang mang, càng dấy lên nhiệt huyết khi tòng quân của ông.
Nhiệt huyết sục sôi trong quá khứ, đã bị mài mòn nhanh chóng từ trong cuộc sống ở thành phố này, nhà nước tín nhiệm ông ta, cho ông ta quyền lợi bảo vệ quốc gia, nhưng ông ta lại lấy quyền lợi đó mà làm việc mưu lợi, thật sự là có hổ thẹn với sự tín nhiệm của quốc gia.
“Tiểu Hà, nói với Diệp Nguyên, điều tra rõ chuyện này!” Nỗi lòng của Nữu Thành Tích khó mà bình lặng, sự nhiệt huyết dâng trào này như sắp sôi trào, cuộn trào mãnh liệt dâng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.