Vì để tập luyện buổi sáng mà chạy một mạch mấy chục km tới đây, có thể nói ý chí và sức khỏe của cục trưởng Nữu đúng là không phải dạng vừa, mà mục đích thật sự là gì, Bàng Phi cũng không muốn tìm hiểu, dù sao lòng anh biết rõ là được.
Hai người bọn họ giờ cả người ướt đẫm mồ hôi, thế nên cũng không dám tiếp tục vận động mạnh nữa, do vậy chỉ từ từ cùng nhau tản bộ dọc theo bờ sông.
Cuộc sống trong quân đội nói nhám chán thì cũng đúng là nhàm chán, mà nói không chán thì cũng không sai, mỗi ngày không phải huấn luyện thì cũng là huấn luyện, thế nhưng khi đã yêu thích những hoạt động huấn luyện này rồi thì lại dùng tất cả sức lực và yêu thích đi để hoàn thành nó.
"Chớp mắt thôi cũng đã hơn hai mươi năm rồi, nghĩ thôi cũng thấy thời gian trôi qua thật là nhanh nhỉ." Nữu Thành Tích cảm khái, nhưng Bàng Phi cũng chỉ lẳng lặng nghe, chứ không hề lên tiếng.
Nữu Thành Tích cảm thấy nghi hoặc, cảnh tượng này không giống như những gì mà ông ta đã tưởng tượng trong đầu, ông ta cứ nghĩ rằng có thể nhờ vào câu nói này để có thể mở ra đối thoại giữa hai người bọn họ, ông ta không ngờ được rằng Bàng Phi lại có thể bình tĩnh như thế này, hoàn toàn không có một chút thái độ nào giống như muốn ôn lại chuyện xưa cả.
Thế nhưng chỉ cần là con người, chỉ cần ném cho họ một vài tín hiệu tốt, nào có ai lại không có một chút phản ứng nào như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648663/chuong-53.html