An Dao chán nản, cơn tức cứ nghẹn cứng nơi cổ, nôn ra không được mà nuốt xuống cũng chẳng xong.
Bàng Phi chết tiệt, mới kiếm được vài mối cho quán đã không thèm coi cô ra gì, nếu còn để anh lập công, vậy chẳng phải lên trời hay sao?
Quả nhiên là thứ không ra gì, chỉ có mấy đứa ất ơ mới ham khoe mẽ thôi!
Hừ!
Từ sau chuyện Hắc Tử, đám người bên bộ hậu cần thấy Bàng Phi chỉ sợ tránh còn không kịp, Bàng Phi đi nơi nào, họ liền tránh xa nơi đó.
Anh phụ trách trông coi mảnh đất nhỏ, ngày qua cũng xem như thoải mái.
Màn đêm buông xuống, bãi đổ xe trước cửa cũng lần lượt có xe ra vào, quán rượu dần trở nên náo nhiệt.
Bàng Phi ngã người lên lô ghế, nghiêng đầu nhìn quang cảnh náo nhiệt bên ngoài, đôi mắt đen nhánh của anh vẫn bình tĩnh như nước.
Thành phố này tỏa ra ánh sáng lung linh, đám người đến người đi như chứng minh nơi đây là đô thành náo nhiệt hoàn toàn không giống mãnh rừng tĩnh lặng.
Nơi này có sinh mệnh, có nhiệt tình, có muôn màu muôn sắc, còn tràn đầy sức sống.
Ở đây, người ta không cần phải đắn đo nên quẹo trái hay sang phải, không cần cẩn thận thử xem thứ thứ kia có độc hay không rồi mới có thể ăn, càng không cần lo đêm ngủ liệu có gặp rắn độc hay thú dữ...
Cảm giác khó chịu ban đầu cũng dần dần thích ứng, so với trước đây, cuộc sống này dễ chịu hơn nhiều.
Đột nhiên trong tầm mắt của anh hiện ra vào bóng người quen thuộc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648642/chuong-32.html