Yên tĩnh!
Giống như yên tĩnh của cái chết!
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người.
An Dao biết mình đã nói nặng lời nên phải nói xin lỗi với anh, nhưng lại không nói ra được.
Cứ tiếp tục giằng co như thế cũng không phải biện pháp, thế là An Dao chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc này: “Tôi sẽ bồi thường cho anh một số tiền, hơn nữa còn chịu trách nhiệm chi trả cho các chi phí sau này của em gái anh.”
“Không cần”. Bàng Phi nói với giọng điệu bình tĩnh đến mức không bình thường.
An Dao không để ý đến vẻ thống khổ trong đôi mắt anh, cô còn nói: “Lần này thế mà lại có cốt khí.”
“Vậy thì cô sai rồi, không phải tôi có cốt khí mà chỉ là tôi không muốn cho cô cơ hội bồi thường.”
“Có thể trở thành chồng của An Dao cô đã có mặt mũi lắm rồi, tôi còn chưa hưởng thụ đủ đâu.”
Rõ ràng là đang nói kháy.
An Dao chán nản: “Anh… Vô liêm sỉ!”
An Dao đi rồi, Bàng Phi cũng không cản.
An Lộ đỡ An Dao đi, hai người họ ngồi xe của An Dao.
Như sợ có người phát hiện ra nên dừng xe ở rất xa.
Xe chạy băng băng trên đường, vẻ mặt An Dao cực kì không tốt.
“Chị, tên hỗn đản kia đã nói gì với chị, em thấy cuộc nói chuyện của hai người hình như không vui vẻ gì.”
“Anh ta không đồng ý ly hôn.”
An Lộ giật mình: “Anh ta bệnh tâm thần à, biết rõ là trong lòng chị không có anh ta mà còn không chịu ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648620/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.