Bàng Phi đợi ở dưới lầu một hồi lâu, cuối cùng An Dao đang đi khập khiễng cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của anh.
Bộ dạng người phụ nữ giờ phút này trông vô cùng nhếch nhác, quần áo rách rưới, đầu tóc rối loạn, chân cũng bị thương, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến thái độ coi thường người khác của cô, một người phục vụ đã vui lòng muốn giúp đỡ cô, nhưng lại bị cô né tránh.
“Cút đi, không cần anh tiễn.” An Dao lấy điện thoại di động ra chuẩn bị tìm tài xế lái thay, nhưng lại phát hiện điện thoại di động chẳng biết từ khi nào đã hết pin.
Bàng Phi lấy điện thoại di động của mình ra lắc trước mặt cô: "Cầu xin tôi đi, tôi sẽ cho cô dùng nó."
An Dao hướng mắt nhìn về phía anh: "Cầu xin anh? Anh chắc chứ? Đừng quên rằng hiện tại anh dựa vào tôi để sống, nếu làm mất lòng tôi, cả gia đình của anh đều không sống nổi đâu."
Bởi vì sự kém cỏi của chính mình, mới để cho An Dao không kiêng nể gì cười nhạo anh cùng với gia đình của anh.
Đây là lần đau lòng nhất của Bàng Phi.
Cất điện thoại di động đi, Bàng Phi nói: "Cô mạnh miệng cũng vô dụng, trên thực tế cô đã từng cầu xin tôi một lần. Không phải cứ có tiền là cô có tư cách để chỉ tay năm ngón, sự thật chứng minh người có tiền cũng có ngày phải nhờ người nghèo giúp đỡ, cô đừng có mà nói quá."
"Hừm, anh cảm thấy tôi sẽ nhờ anh giúp một lần nữa hay sao? Sao anh tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648615/chuong-5.html