Chương trước
Chương sau
“Đã lâu không gặp.”
Diệp Thanh My gật đâu với cô ta, không có bao nhiêu dao động tâm tình: “Được rồi, tôi nhớ tới khi còn đi học, cô đều là mặc hàng rong, không nghĩ tới cô chim trĩ lại biên thành phượng hoàng, lại đi mua sắm cạo cập như vậy.” Trần Điền Điền chế nhạo với lời lẽ đầy mỉa mai.
Thấy cô ta nói chuyện, Lâm Vũ không khỏi nhíu mày, hỏi Diệp Thanh My: “Cô ta là ai?”
“À, đây là bạn học cũ của khoa chúng tôi, Trần Điền Điền.” Diệp Thanh My giới thiệu.
Lý do khiến cô ấn tượng với Trần Điền Điền vì Trần Điền Điền là một nhân vật nỗi tiếng trong trường đại học của họ, trong thời gian đi học, hậu như ngày nào cô ta cũng được đưa đón bằng xe sang. Nhiều người.
nói răng cô được chăm sóc bởi người giàu có.
Lâm Vũ kêu lên một tiếng, chẳng trách anh cảm thấy quen thuộc, hóa ra là một cựu sinh viên. Trần Điền Điền liếc nhìn Lâm Vũ, trọn tròn mắt, giêu cợt: “Đây là bạn trai của cô? Sao vừa nhìn đã thấy tiều tụy như vậy?
Hồi đó cô đường đường là hoa khôi lại tìm loại mặt hàng như này sao? Cô sẽ mua chiếc váy đắt như thế này.
bằng thẻ tín dụng ư? Cô có thể trả lại nó không?”
Tuy răng cô ta cho răng Lâm Vũ trông khá đẹp trai, nhưng lại không giỗng người giàu có, cho nên khi nói lời này, cô cảm thấy vui vẻ một chút, néu là hoa khôi thì sao? Không phải †ìm ma nghèo sao?
“Có tiền hay không không phải việc của cô. Dù sao thì bộ quân áo này, chúng tôi phải đặt mual” Lâm Vũ không. để thương lượng chút nào, anh cũng đề ý răng Trần Điền Điền không giao du với Diệp Thanh My, hơn nữa còn có xích mích với Diệp Thanh My khi cô ấy còn đi học, nên không cân phải khách sáo với cô ta chút nào.
Khuôn mặt ngọt ngào của Trần Điền Điền trùng xuống, cô lạnh lùng nói: “Chỉ là cô có xứng | đáng mặc quần áo đẹp như vậy không?”
| “So với cô còn đáng hơn. Nhìn cô xem, muôn nhan sắc không có nhan sắc, muốn dáng vóc không có dáng vóc, khí chât cũng không có khí chật.
Cả người giỏng như một bà thím năm mươi tuổi già nua, còn có mặt mũi cướp quân áo từ chúng tôi!”
Lâm Vũ bu môi chán ghét. “Anh…”
Trân Điện Điền tức giận sắp khóc đên nơi, phải nói những lời này của Lâm Vũ quá độc ác, những lời này đối với bất kỳ phụ nữ nào đều là đâm thẳng vào chỗ chết!
“Thôi bỏ đi, Gia Vinh, đưa quần áo cho cô ây.”
Diệp Thanh My nhẹ nhàng kéo Lâm Vũ: “Tôi không cần cô đề cho! Cô bày trò đạo đức giả ra à? Cô lúc đầu còn cướp bạn trai của người khác, giờ lại cướp quân áo của người khác. Thật không biết xấu hổ, đỗ hèn hại”
Trần Điền Điền tức giận nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh My.
Cô và Diệp Thanh My học củng khoa, khi còn hữc đại học, bạn trai của cô đã đá cô sau khi nhìn thấy Diệp Thanh My, sau đó lại theo đuổi Diệp Thanh MỸ, cô luôn xấu hồ về chuyện này nên cảm thấy oán hận Diệp Thanh My.
Cô ta ghét Diệp Thanh My vì xinh hơn cô ta, ghét Diệp Thanh My vì mọi thứ đều hơn cô tai “Cô giữ cho sách cái miệng của mình một chút đi!” Lâm Vũ chỉ tay vê phía cô ta lạnh lùng cảnh cáo.
“Bỏ đi, đừng tranh luận với loại người như vậy.”
Diệp Thanh My thuyết phục Lâm Vũ, sau đó kéo anh sang một bên.
“Sao, chó cái, bị tôi nói đúng chỗ đau rồi hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.