Chương trước
Chương sau
Bên ngoài phòng cấp cứu, Quản Thanh Hiên chấp tay sau lưng đi qua đi lại, anh ta cũng vừa chạy khỏi nhà.
Lữ Hiều Cẩm nhận được điện thoại của bảo mẫu trong nhà, lập tức vội chạy đến đây.
Anh ta thật sự không nghĩ ra, sau khi trải qua khoảng thời gian điều trị, vết nứt ở eo Hoàng Hải Bình nứt rõ ràng đã chuyên biến tót lên nhiều, rốt cuộc vân đề ở đâu?!
Mao Ức An và phó viện trưởng Sử cũng trầm mặt chờ bên ngoài, đôi mắt tràn ngập nôn nóng. Phó viện trưởng Sử nhỏ giọng thì thâm: “Lúc ấy đã nói là để bác sĩ Hà trị liệu xem, không HN không nghe, thế này thì tốt rôi..
“Anh đủ chưa! Bác sĩ Hà kia thì nhất định sẽ có thê trị liệu tốt sao?!”
Tuy giọng nói của phó viện trưởng Sử không lớn, nhưng Quản Thanh Hiền vân nghe được, không kìm được mà quay đâu, tức giận la lên.
Vốn tâm trạng của anh ta đã không tốt, kết quả phó viện trưởng Sử lại còn thêm dâu vào lửal Phó viện trưởng Sử liếc mắt nhìn anh ta, không. nói nữa, lòng thầm hả hê, dù sao xảy ra chuyện cũng do anh ta chịu trách nhiệm, bệnh viện chúng tôi không liên quan gì.
“Bà nhà tôi thế nào?!”
Lữ Hiếu Cẩm vội vàng chạy tới, sắc mặt trắng bệch, vô cùng kích động.
Quản Thanh Hiền biến sắc, vội li 2 trả lời, nói: “Đang cập cứu, chắc..
chắc vấn đề không lớn..
“Ga Ioisii Lữ Hiệu Cẩm tức khắc giận tím mặt, năm lấy cổ áo của Quản Thanh Hiền, gào rông: “Con mẹ nó, không phải anh đảm bảo có thể. điều trị tỐt cho vợ tôi hay sao? Kết quả vợ tôi lại đang cấp cứu trong kia?! Tôi đánh chết anhl”
Lữ Hiếu Cẩm vừa dút lời thì đã đấm một phát vào mặt Quản Thanh Hiên.
“Bộ trưởng Lữ, đừng kích động, đừng kích động.”
Mạo Ức An và phó viện trưởng Sử thấy thể bèn nhanh chóng kéo Lữ Hiếu Cẩm lại.
“Hiếu Cảm, tôi… tôi cũng không muôn vậy…”
Quản Thanh Hiền che lại khuôn mặt bị sưng đỏ, uất ức nói.
Anh ta cũng biết bản thận đuối lý, nhưng thật sự anh ta vẫn luôn nỗ lực điêu trị cho Hoàng Hải Bình, dùng thuốc tốt nhất, thuốc và phương pháp vật lý trị liệu cũng không hê có gì không ôn, cũng chả hiểu sao lại xảy ra chuyện như vậy.
“Tôi mặc kệ, Quản Thanh Hiền, tôi nói cho anh biết, nêu vợ tôi có mệnh hệ gì, tôi tuyệt đối không tha cho anh!”
Lữ Hiếu Cẩm tức giận chỉ vào anh ta rôi quát, trán nôi gân xanh, lúc này còn cái gì mà bạn học cũ với chả bạn học cũ, kệ mẹ nó đi!
Quản Thanh Hiền cúi đầu không dám lên tiếng, anh ta biệt, nêu Hoàng Hải Bình xảy ra chuyện gì không mong muôn, với năng lực của Lữ Hiêu Cảm, tuyệt đối có thể hủy công việc của anh ta.
Lúc này cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, đi đầu là bác sĩ Tuân và các y tá bước nhanh vào.
“Thế nào? Vợ của tôi thế nào?!”
Không chờ Mao Ức An nói chuyện, Lữ Hiệu Cẩm xông tới vội vàng nói.
“Bộ trưởng Lữ, anh đừng nóng vội, bà Hoàng đã Ôn rồi, chúng tôi sẽ đưa cô ây đên phòng chăm sóc đặc biệt ICU.” Bác sĩ Tuân nuốt nước miếng, trong lòng bất an, bây giờ là ồn định nhưng lát nữa hết thuốc tê thì không biết thế nào.
“Vợ tôi đâu, đưa tôi đi gặp cô ấy!”
Lữ Hiếu Cẩm rướn cổ nhìn vào phòng cấp cứu, lúc này y tá đầy Hoàng Hải Bình ra. Chỉ thấy Hoàng Hải Bình nhắm chặt đôi mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giây, cho dù là bị hôn mê, đôi mày vân hơi nhíu lại, đủ thấy cô đã chịu khổ rất nhiều rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.