Chương trước
Chương sau
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ liệt loại thuộc này bào dạng tuyệt mật, loại thuốc này tuyệt đối không thê lưu thông trên thị trường, càng không thể rơi vào tay nước khác, chỉ có thê năm giữ trong tay quân đội và Lâm Vũ.
Chỉ sau khi công nghệ hoàn thiện, bảo đảm phương pháp phối chế và cộng nghệ sản xuât sẽ không bị đánh cắp, lúc đó mới có thể từng bước tiêu thụ ra ngoài.
Lâm Vũ nghe thấy đãi ngộ mà ông ta nói, có chút kinh ngạc, không ngờ Cục quân nhu thật sự nễ mặt anh, điều kiện kiểu này n nếu đặt trước mặt bắt kỳ ai sợ răng đều không cách nào từ chối, đây quả thật chính là đang nói một cách trần trụi: ngành điều chế dược phẩm thoải mái làm, quân đội chúng tôi là ô dù bảo vệ của cậu!
“Thế nào, cậu Hà, không vấn đề gì chứ?”
Người đàn ông mặc thường phục cười tủm tỉm nhìn Lâm Vũ nói: “Tuy rảng chúng tôi tạm thời không đề cho cậu bán ra thị trường, nhưng cậu cứ yên tâm vệ lượng tiêu thụ, cả nước có nhiều binh lính như vậy, lượng nhu câu môi năm của quân đội đều rât lớn, lợi nhuận cũng rât khả quan, về mặt giá cả, thái độ của chúng tôi rất thoải mái, cho cậu quyết định, thuốc có hiệu quả tốt như vậy, giá cả đắt một chút cũng là chuyện rât bình thường.”
“Không: vấn đề, về mặt giá cả cứ dựa theo giá thành phẩm tính là được.”
Lâm Vũ gật đầu cười nói.
“Giá… giá thành phẩm?”
Người đàn ông mặc thường phục tuy từng trả qua nhiều phong ba bão táp nhưng nghe vậy cũng đột nhiên ngân n== 2>-===s.. B ra, lập tức thu lại nụ cười trên mặt, đầy kinh ngạc nói: “Thiếu tá Hà, cậu không đùa chứ?”
“Sao tôi dám đùa với ngài, nhà máy là của các ngài, nhân công và đầu tư cũng đều là của các ngài, bỗng dưng có được một nhà máy, vôn dĩ chính là được hòi rồi, sao có thể lại kiếm thêm tiền của các ngài được.”
Bản thân Lâm Vũ ngược lại cảm thấy có chút ngại ngùng.
“Nhưng phương thuốc này là do cậu nghiên cứu điêu chế rai” Người đàn ông mặc thường phục vội vàng nói: “Cậu biết đó, nêu phương thuộc này bị xã hội quốc tế biết, không biết sẽ có bao nhiêu quốc gia đông ý bỏ cái giá trên trời đễ mual”
“Ngài nói đi đâu vậy rồi, bọn họ trả bao nhiêu tiền tôi cũng không bán, tôi là người Hoa Hạ, Hoa Hạ đã nuôi dưỡng dạy dỗ tôi, tôi công hiền một chút cho Tổ quốc không phải là chuyện nên làm sao?” Vẻ mặt Lâm Vũ bình thản, nhẹ nhàng nói.
Nghe thấy câu này, người đàn ông, mặc thường phục đột nhiên thay đồi, trong ánh mắt nhìn Lâm Vũ nói không ra vẻ xúc động, tình cảm kính nề tự nhiên nảy sinh, đột nhiên đứng dậy, giơ tay ra về phía Lâm Vũ, trịnh trọng nói: “Thiếu tá Hà, cho tôi được giới thiệu lại lần nữa, tôi là Lư Thiệu Tịnh – Cục trưởng Cục quân nhu kiêm ủy viên chính trị Cục hậu cần thuộc Ủy ban khoa học kỹ thuật công nghiệp Quốc phòng!”
Lâm Vũ sau khi nghe hiểu lời của ông ta đột nhiên kinh ngạc, hai chức vụ này là khái niệm gì? Người đàn ông quận áo mộc mạc ở trước mắt này Ít nhật cũng là chức vụ chính, quân hàm thiêu tướng hoặc trung tướng!
Lâm Vũ vội vàng đứng lên, bắt tay với Lư Thiệu Tịnh, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, tôi không I biết thân phận của ngài, vừa rồi đã thất lễ với ngài.”
Anh bắt giác cười khổ trong lòng, vừa rồi lại để một vị tướng quan ở bên ngớn đợi mình hai ba tiêng đồng hồ..
“Đâu có, nên mà, sự chờ đợi Hi của tôi là đáng giá, thiêu tá ,Hà, tôi quả thật không ngờ, cậu tuôi còn trẻ đã có tắm lòng này!”
Lư Thiệu Tịnh đầy khen ngợi nói: “Vừa rôi tôi nhìn thấy rồi, làm một bác sĩ, cậu là một bác sĩ giỏi, nêu sinh ra trong quân đội, cậu cũng sẽ trở thành một sĩ quan giỏi như vậy!”
“Ngài quá khen rồi.” Lâm Vũ cười, không ngờ, bản thân cảm thầy một chút EnU êi nhỏ chẳng đáng gì lại có thể giành được thiện cảm lớn như vậy của Lư Thiệu Tịnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.