Chương trước
Chương sau
Nửa giờ trôi qua, cửa đột nhiên mở ra, một người y tá kích động hét lớn: “Hà tiêu thư đứng lên Biết rồi!”
Mọi người vội vàng chen vào phòng bệnh nhìn, nhìn thây chân Hà Nhiên Nhiên vốn dĩ đã mắt cảm giác lúc này lại thực sự đột nhiên có thê đứng dậy.
Hơn nữa vết tím trên chân cô đã hoàn toàn biến mắt, màu da trắng sáng mượt mà đã hồi phục lại.
“Lợi hại nha! Mới ngâm mình một chút mà đã hết rồi?”
“Trung y quá thần kì đi!”
“Không thể nào, trung y không phải đêu là lừa người sao? Sao có hiệu quả nhanh như vậy?”
“Tận mắt nhìn thấy, nếu không tôi cũng không dám tin!”
Cả khuôn mặt đám bác sĩ vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi mà nhiệt liệt thảo luận.
“Nghiên Nghiên, con cảm thấy thế nào?”
Hà Tự Khâm vô cùng phần khởi, lập tức tiễn lên đỡ lấy con gái, ân cần hỏi.
“Không đau cũng không sưng, cảm Ti tôt hơn rội.” Hà Nhiên Nhiên kích động đến muốn khóc.
Hà Cần Du nhìn một màn này lại rơi nước mắt, vừa nãy bị ăn đòn, đáng lắm!
Lúc này, Lệ Chấn Sinh đã mang thuốc viên được làm sẵn đến, Lâm Vũ đưa cho Hà Tự Khâm nói: “Mỗi ngày hai lần, mỗi lần Sáu viên, uống một tuần có thê hết bệnh, hơn nữa không đề lại bất kì di chứng nào.”
Hà Tự Khâm nhận lấy thuốc, khuôn mặt ôn hòa hơn mắy phần,trầm giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn bản thân ngài kìa.” Lâm Vũ cười cười, “Lúc đầu nều không phải ngài nói với tôi thành phố Bắc
Kinh không phải nơi tôi dừng lại, tôi cũng sẽ không dừng lại, nêu tôi không dừng lại, lệnh thiên kim cũng không thê giữ lại cái chân này.”
Hà Tự Khâm nghe những lời này đột nhiên mặt đỏ ửng, yên lặng không nói, lần thứ hai rồi, hôm nay là làn thứ hai tên Hà Gia Vinh này quả thật không làm ông tức chết thì không được!
“Cục trưởng Hà, nều không có chuyện gì thì tôi đi trước.” Lâm Vũ cười híp mắt, vẫy vấy tay, xoay người đi về phía thang máy.
Hà Tự Khâm phái sau anh liền lầy tay ôm ngực, gập gáp nói: “Nhanh, lão Triệu, mau kê cho tôi thuốc tức ngữ Sau khi Lâm Vũ và Lệ Chân Sinh đi ra khỏi khu bệnh VIP, vươn vai một cái, cảm thấy toàn thân sảng khoái, Hà gia vênh váo với anh, hôm nay anh đã trả lại! Vui vẻ!
“Anh là…Hà Gia Vinh?”
Lúc này phía sau anh truyền đến một giọng nói.
Lâm Vũ quay người lại nhìn, phát hiện người gọi anh là một người đàn ông hơi béo, đeo mắt kính màu vàng, anh nhìn trên nhìn dưới lập tức nhớ ra, người đàn ông này chính bác sĩ khoa chỉnh hình Tây y mà Bộ trưởng bộ Y tế Lữ Hiệu Cẩm lần trước đưa đến xem bệnh cho phu nhân bộ trưởng ở bệnh viện số 1 đại học Bắc Kinh.
“Bác sĩ Quản, xin chào.”
“Hà thần y, cậu đến đây làm gì thế, khám bệnh?”
Quản Thanh Hiền nhướng mày, giọng điệu tràn đầy vui đùa, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘ thần y”, hiển nhiên đang châm chọc Lâm Vũ, “Đường đường là bác sĩ Trung y còn cân đến bệnh viện Tây y khám bệnh sao?”
Chuyện lần trước Đậu Lão trước mặt mọi người măng y thuật của ông kém cỏi ông còn ghi hận trong lòng, vừa nhìn thây bác sĩ Trung y Lâm Vũ, tự nhiên nôi lên tức giận, mượn cớ trút giận lên người Lâm Vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.