Chương trước
Chương sau
Hà Tự Khâm đỏ mắt, tức giận hét một câu, Hà Cần Du bị dọa cho toàn thân run rầy, lập tức đem chuyện xảy ra lúc chiều kể hết với Hà Tự Khâm.
“Chát!”
Cậu vừa nói xong, Hà Tự Khâm đã bạt tai một cái thật mạnh lên mặt cậu, xuất thân bộ đội như Hà Tự Khâm nên bàn tay cứng và lực tay cũng đủ mạnh, khiên cho Hà Cần Du ngã nhào trên đất, lây tay che nửa bên mặt, trong mắt rơm rớm nước mắt.
Hà Tự Khâm lập tức lại đạp một cái, hơn nửa không có ý dừng lại, Triệu Trung cát thây thế lập tức kéo ông lại, vội vàng khiiiEii “Hà cục, được rôi, được rỗi.”
“Tôi phải đánh chết đồ khốn này!” Cả khuôn mặt Hà Tự Khâm tràn ngập tức giận, nghiêm nghị nói: “Tôi bình thường quá dung túng chị em các người rôi, mới dân đên các người có ngày hôm nay!”
Công việc của ông bận rộn, thời gian ở nhà không nhiều, đối với hai chị em Hà Cần Kì không quản nhiều, vợ ông lại vô cùng yêu thương hai đứa con, cho nên mới tạo nên tính cách kiêu ngạo ngang ngược của hai chị em họ như ngày hôm nay.
Nhưng Hà Cân du đã bước trên con đường làm quan nên bên trong tràm ồn hơn chị gái một chút, nhưng không biết tại sao, từ sau khi bị Lâm Vũ giáo huấn lần trước, cậu nhìn thấy lâm Vũ đều nghiên răng nghiên lợi, tính tình được giáo dục đêu vứt ra bên ngoài, hận không thê cùng Lâm Vũ liêu mạng, có thể bị làm cho tức điên cũng nên.
“Đi, cha và con cùng đi mời cậu ta.”
Hà Tự Khâm sau khi bình tĩnh lại, sầm mặt nói một tiếng, tiếp đó xoay người bước ra ngoài.
Hà Cần Du sau khi từ dưới đất bò dậy, liên đuôi theo cha mình, thâp giọng nói với ông: “Cha, còn một chuyện con phải nói với cha…”
“Cầu”
“Có rắm mau thả.”
Hà Tự Khâm lạnh giọng. nói, tiếp tục đi đến cổng khu viện nội trú.
“Hà Gia Vinh muốn ở Bắc Kinh mỏ…mởỏ một công ty đá quý, con đã bảo Cục Công Thương ngáng chân SẦU tạ – Hà Cần Du cần thận nhỏ giọng nói, không nghĩ đến lời vừa nói ra lập tức có một cú đá bay đến, tiếp đó cả người cậu bị đá bay lên, qua bảy tám bước mới nặng nê ngã xuông đất, đột nhiên bị ngã đên đầu óc lẫn lộn, xương cốt toàn thân như lìa ra khỏi người.
“Đồ ngu!”
Hà Tự Khâm tức giận trách mắng một tiêng: “Tôi làm sao có thê nuôi một đứa ngu si như vậy chứ?”
Hai người vệ sĩ sau lưng cậu lập tức chạy lên đỡ cậu dậy, Hà Tự Khâm không thèm đề ý đên cậu nữa, trực tiếp Bước nhanh lên xe.
Nhờ hai người vệ sĩ đỡ Hà Cần Du mới có thê bước khập khiễng lên xe, nước mắt không ngắn được rợi xuống, cậu lớn đến như vậy rồi, ba “Câu” cậu đây là lần đầu tiên đánh cậu dữ như vậy, tất cả là do tên Hà Gia Vinh này ban tặng.
Cả đường mặt Hà Tự Khâm tái mét, không nói lời nào, Hà Cần Du lùi về bên cạnh cửa xe, tức cũng không dám bộc lộ.
Sau khi ra khỏi cửa bệnh viện, Hà Tự Khâm bảo người trong cục gửi địa chỉ của Lâm Vũ cho ông, cho nên rất nhanh họ đã đến dưới tiểu khu nơi Lâm Vũ đang ở.
Tài xế đưa ra giấy tờ tùy thân, bảo vệ căn bản không dám ngắn cản, lập tức nâng thanh chăn lên đề cho bọn họ vào.
Sau khi đến dưới lầu nơi Lâm Vũ ở, Hà Tự Khâm nhíu mày lườm Hà Cẩn Du ở bên cạnh, lạnh giọng nói: ‘Còn không mau đi lên kêu cậu ta xuống!”
“Vâng…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.