Chương trước
Chương sau
Người đàn ông trung niên sắc mặt vui | mừng, liền khồng ngừng cúi đầu cảm ơn, “Cảm ơn Vạn thân y, cảm ơn Vạn thần y…
“Để lại đơn thuốc.”
Vạn Sĩ Linh không nhanh cũng không chậm chỉ gõ xuống mặt bàn khám bệnh.
Người đàn ông trung niên trong lòng hôi hộp, sắc mặt khô sở không nói nên lời, ông ta muốn đơn thuộc này, ông lại bắt đề đơn thuốc lại, vậy còn bốc cái gì nữa.
“Vạn thân y, hay là như vậy nhé, ông khám bệnh bao nhiêu, tôi trả cho _ ông…” Người đàn ông trung niên khân thiệt nói.
Tuy rằng phí khám bệnh của Vạn Sĩ Linh cao, nhưng so với tiền thuốc ba tháng ở Thiên “Thực Đường, vẫn là ít hơn nhiều.
“Hôm nay là khám từ thiện, không thu phí.” Vạn Sĩ Linh chỉ tay ra hàng chữ ở ngoài cửa cười ha ha, “Cô hủ không màng danh lợi, thuần túy chỉ vì tích góp công đức.”
“Ông rốt cuộc có bốc thuốc hay không, không bóc thì nhanh cút đi!”
Cháu của Vạn Sĩ Linh không kiên nhẫn được hét người đàn ông trung niên một tiêng.
“Đúng thế, chúng tôi còn đang đợi khám bện đây!”
“Không xem nhanh chóng vút đi!”
“Nhanh lên, chúng tôi ngồi tàu một ngày một đêm đề đến đây!”
Mọi người đang xếp hàng ở phía sau cũng lên tiêng oán trách, rất nhiều người đều là biết được tỉn tức, từ nơi xa xôi đặc biệt đến tìm Vạn Sĩ Linh khám bệnh, đồng thời cũng không hiểu cho nỗi khổ sở trong lòng của người đàn ông trung niên, vội vã thúc giục.
Người đàn ông trung niên căn răng, đên cuôi cùng không còn cách nào khác nói: “Bốc!”
Lâm Vũ nhìn thây cảnh này không kìm được mà cười nhạt một cái, sau đó nhẹ giọng cảm khái nói: “Hay cho một người không màng danh lợi, Kinh Thành Vạn Sĩ Linh, đúng là danh bât hư truyện.”
Anh ta vốn sớm biết y đức của Vạn Sĩ Linh tồi tệ, hôm nay nhìn thấy, đúng như dự đoán.
Y thuật của Vạn Sĩ Linh đúng là rât cao siêu, đối với khám chữa cho người đàn ông trung niên kia cũng chỉ mười phút tròn, Lâm Vũ cũng từ trên sắc mặt mà phán đoán người đàn ông trung niên kia là phong hàn, hơn nữa là bệnh của người có tuôi, loại bệnh này khó chữa, nhưng cũng không giống như Vạn Sĩ Linh nói khoa trương như vậy, chỉ cận đơn thuốc đúng bệnh, nhiêu nhất một tháng có thể Khỏi hẳn.
Vì vậy anh đoán đơn thuốc đầu tiên của Vạn Sĩ Linh có lẽ dùng để trị bệnh, nhưng đơn thuốc thứ hai đơn thuần là vì moi điền, hơn một nửa là những loại thuộc bỗ dưỡng.
Tuy rằng những loại thuốc bổ này sẽ không làm mắt mạng, nhưng với người có thân thể khỏe mạnh cũng vô ích, vả lại với giá cả của Thiên Thực Đường, có thê sẽ đem lương của người đàn ông trung niên kia tích cóp bao nhiêu năm uống đến không còn lại mây.
Rõ ràng là Vạn Sĩ Linh đang dùng chiêu năm bắt tiêu thụ này, khám từ thiện chẳng qua là để mượn danh nghĩa, bản chất là vì bán thuốc. | “Các anh làm gì vậy, khám bệnh ra phía sau xêp hàng đil”
Cháu của Vạn Sĩ Linh thấp. thoáng nghe thấy những lời bất mãn của Lẫm Vũ, nhíu mày hướng về phía anh quát một câu.
“Chúng tôi không khám bệnh.” Thẩm Ngọc Hiên lắc đâu.
“Không khám bệnh thì cút đi! Đừng có đứng chặn trước cửa nhà chúng tôi!”
Cháu của Vạn Sĩ Linh giận dữ quát – một tiếng, giống như ‘phủi tay tông cô kẻ ăn mày Lâm Vũ và Thảm Ngọc Hiên.
“Con mẹ nó…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.