Chương trước
Chương sau
Dù gì gia đình nhà anh ta có thê phát đạt như hiện nay, với Nhị gia này có quan hệ chặt chẽ, tuy rằng Vạn gia là do ông nội anh ta dẫn dắt, nhưng có rất nhiều hạng mục đều phải dựa vài Nhị gia quen biết với những nhân vật lớn mới trúng thầu.
*“Ò, ông nội của anh là Vạn Sĩ Linh?
Vạn Sĩ Linh của Thiên Thực Đường?
Lâm Vũ không khỏi có chút ngắn ngơ, có chút khó tin, “Ông ta là Ngự y?”
“Anh hai, anh thật có kiến trức mà, không tồi, Thiên Thực đường chính là của nhà tôi, ngự y mà, chỉ là danh xưng thôi, ông nội tôi thường xuyên được người ta mời đi những nhân vật lớn của Trung Ương chữa bệnh.” Vạn Hiểu Phong mặt mày hồng hào nói.
Lâm Vũ cười gật đầu, không nói thêm gì, thật ra sớm đã nghe vê Vạn Sĩ Linh, nhưng mà theo như anh ta biết, vị bác sĩ tuy rằng hơn người, nhưng nhân phẩm thì không ra sao, y đức rất kém, không ngờ răng đến người như này đêu có thê trở thành ngự y.
Anh ta thấy thời gian không còm sớm, cũng không muốn dây dưa nhiều với bọn họ nữa, nói bản thân còn có việc, liền đi trước.
Ra khỏi hộp đêm, Lâm Vũ đi thẳng đến bệnh viện đại học Đệ Nhất Kinh Thành, Giang Nhan đang ở cửa đợi.
Tuy răng Giang Nhan có không cần đón, nhưng anh ta không yên tâm, dù gì cũng muộn rôi, với lại ở đây không băng Thanh Hải, rất nhiều đường Giiin Nhan cũng không quen.
Lát sau, đã đến chín giờ ri, liền gọi điện cho Giang Nhan.
“Vù…vù:.
Lúc này Giang Nhan đang ở phòng họp nghe phó viện trưởng báo cáo, tuy răng điện thoại cô đã điều chỉnh ở chế độ rung, nhưng mà mọi người xung quanh đều vẫn nghe thây tiếng rung điện thoại của cô.
“Giang Nhan, cô sao vậy? Cô cứ như Vậy, thì cút ra ngoài cho tôi!”
Lúc này một người nữ chủ nhiệm ngôi trước quay đâu lườm cô một cái, lạnh lùng trách móc một tiếng.
Mọi người xung quanh đều nghe thấy giọng trách măng của cô ta, Giang Nhan lập tức hiện tia đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, chủ nhiệm, tôi tắt nguôn ngay.”
Người phụ nữa này là là chủ nhiệm quản tô của cô ây, vì vậy tuy răng cô ây nói hơi chướng tai, nhưng Giang Nhan cũng chỉ đành kiềm chê.
Thật ra cô biết chủ nhiệm này là nhằm vào cô, bởi vì điện thoại người khác rung lên cô ta đều không chửi, lại chỉ chửi có mình cô.
Lúc buổi sáng hôm nay đến, cô cảm nhận được vị chủ nhiệm này. đối với cô có sự thù địch, cứ luôn nắm bắt cơ hội trách măng cô vài câu, nhưng cô thật là nghĩ không ra, bản thân mới vừa đến, cô ta tại sao lại có thái độ thù địch lớn như vậy.
Cô nói xong móc điện thoại ra gửi cho Lâm Vũ một tin nhắn, nói cô đang bận họp, sau đó liền tắt nguồn.
Nghe xong báo cáo, mọi người liền đứng dậy muôn đi ra ngoài.
“Này, đợi đãi”
Chủ nhiệm của tổ Giang Nhan lập tức gọi bọn cô ấy, nói: “Buổi tối hôm nay về theo như nội dung phó ọ viện trưởng vừa mới nói, mỗi người viết cảm nghĩ một nghìn chữ!”
“Hả, tại sao vậy? Loại báo cáo như này việt cảm nghĩ có ý nghĩa gì không?”
“Đúng vậy, chỉ là một báo cáo đón người mới đến, có gì đâu đề mà việt?”
“Bây giờ đã hơn 10 giờ, về đến nhà chắc cũng. phải 11 giò hơn, còn viết thế nào nữa.
Mọi người trong tổ Giang Nhan lập tức đông thanh than phiên, trong lòng vô cùng khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.