Chương trước
Chương sau

Chương 51: Nhân Sâm Ngàn Năm
Trong buổi đấu giá đá quý lần trước, đoạn video quay cảnh vợ hắn cùng với người đàn ông khác giở trò đồi bại làm cho cả đời này của hắn đều mắt hết mặt mũi, nếu không phải vì cha vợ thì hắn đã ly hôn với con đ* đó rồi.
Cho dù hiện tại không ly hôn, thì cuộc hôn nhân này cũng chỉ trên danh nghĩa, việc của ai thì người đó làm, không liên quan đến nhau.
Sau khi biết được đoạn video này là do Thẩm Ngọc Hiên cho người phát ra, Lý Tuấn Dật liền đem món nợ này tính lên đầu của Lâm Vũ, hắn nhát định sẽ trả cặp sừng này cho Lâm Vũ.
Vì vậy, hắn đã cần thận vạch ra một kế hoạch để lừa Giang Nhan đi đến Lăng An, nơi đó là địa bàn của hắn, một khi Giang Nhan đến đây, hắn sẽ không bao giò để cô thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
“Giang Nhan, tôi đã nói rồi, sớm muộn gì cô cũng là của tôi.”
Sau khi Lý Tuấn Dật từ bệnh viện đi ra, hắn liếc nhìn tắm ảnh trên tay với vẻ mặt bình tĩnh rồi leo lên chiếc xe hơi màu đen phóng đi.
“Tôi sắp đi công tác, anh có vui không?”
Ba ngày sau, Giang Nhan vừa ngắm nhìn chính mình đang mặc chiếc váy dài mới mua ở trong gương vừa nói chuyện với Lâm Vũ.
“Đang êm đẹp sao lại đi công tác?” Lâm Vũ nhíu mày, cái bệnh viện này sao lại có nhiều chuyện như vậy.
“Không còn cách nào khác, mới vào nghề đều như vậy, phải đến nhiều nơi để học tập thêm, đây là cơ hội mà chủ nhiệm của tôi vất vả lắm mới giành được cho tôi đấy.” Giang Nhan trả lời.
“Vấn là ở thủ đô sao?” Lâm Vũ tò mò hỏi.
“Không phải, lần này là đi đến Lăng An.”
“Lăng An?” Đột nhiên Lâm Vũ bật người dậy, thật ra Lăng An và Thanh Hải cách nhau cũng không xa, đi xe khoảng bốn mươi, năm mươi phút là đến, nhưng vừa nghĩ đến Lý Tuấn Dật cũng ở Lăng An, Lâm Vũ liền cảm thấy có chút lo lắng.
“Nếu không thì tôi cùng đi với cô?” Lâm Vũ suy nghĩ rồi nói.
“Anh đi theo làm cái gì, tôi đến đó là để học tập.”
“Tôi ở nhà rảnh rỗi cũng không có việc gì, nay có dịp qua đó chơi một chút, cô cũng đỡ phải ghen lung tung.” Lâm Vũ cười tủm tỉm nói.
“Ghen? Tự mình đa tình (*)”” Giang Nhan xoay người đi nhanh vào phòng, không hiểu sao cảm thấy mình giống như bị nói trúng tim đen.
(*) Tự mình đa tình: Tưởng ai cũng mê mình.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lâm Vũ, Giang Nhan đành phải dẫn anh đi theo đến Lăng An, nhưng bệnh viện chỉ trả chỉ phí cho cô, còn của Lâm Vũ thì phải tự lo.
Ban đầu đến khách sạn Giang Nhan ngầm đồng ý có thể để Lâm Vũ ở chung phòng với cô, nhưng Lâm Vũ đã chủ động thuê một phòng khác, ở cạnh phòng của Giang Nhan.
Bởi vì hội nghị học thuật sẽ kéo dài đến hai ngày, nên bọn họ sẽ ở đây ba đêm.
“Lý tổng, người mà anh để tôi chú ý đến rồi.”
Trong một tòa nhà cửa kính cao chót vót, Lý Tuấn Dật đang ngồi uống cà phê trong một căn phòng rộng rãi, một người đàn ông mặc áo khoác đen bên cạnh đưa cho hắn một vài ảnh chụp lén của Lâm Vũ và Giang Nhan đang ra vào khách sạn.
“Cậu ta cũng đến đây sao?”
Lý Tuấn Dật hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Vũ trên ảnh chụp, sau đó cười lạnh, nhớ tới chuyện trong buổi đấu giá Lâm Vũ đã làm hắn bị mất mặt, lập tức hắn cảm thấy hận đến ngứa răng, hắn nắm chặt những tắm ảnh của Lâm Vũ, lạnh lùng nói: “Tới đúng lúc lắm, nếu đã tới thì không cần rời đi nữa.”
“Mau gọi cho giám đốc khách sạn, bảo cậu ta dựa theo kế hoạch mà làm.” Lý Tuấn Dật ra lệnh.
Hầu hết, tất cả các khách sạn cao cấp ở Lăng An này đều có giao dịch kinh doanh với hắn, vì vậy bất kể Giang Nhan ở khách sạn nào, hắn đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Lý tổng, người đàn ông đó, chúng ta có thể tìm bọn Hoa Tử hay không…”
Người mặc áo khoác đen chưa nói xong, Lý Tuần Dật liền xua xua tay, cau mày nói: “Tên Hà Giang Vinh này giống như đã từng học môn đấu vật mây năm, không phải người bình thường nào cũng có thể đối phó, để bảo đảm… Nên tìm máy tên lính đặc chủng đã xuất ngũ đến chơi với cậu ta, tôi muốn để cậu ta k Ấ – £ Ấ c – ¿ muôn sông không được, muôn chêt cũng không xong!
Vừa nghĩ tới dáng người hoàn mỹ của Giang Nhan bị Lâm Vũ đè dưới thân, Lý Tuấn Dật tức giận muốn phát điên.
Ngày hôm sau, khi Giang Nhan đi tham dự cuộc họp trao đổi học thuật thì Lâm Vũ đang đi dạo xung quanh một số điểm tham quan nỗi tiếng của địa phương.
Nói đến Lăng An thì nơi nỗi tiếng nhát đó là Hồ Tuyết, nghe đồn là khi đến mùa đông nhiệt độ thích hợp, có thể nhìn thấy cảnh tuyết rơi trên mặt hồ mà không tan.
Đáng tiếc, hiện tại là đầu mùa thu, Lâm Vũ không có phúc để nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này.
*Cút đi! Thúi muốn chết!”
Lúc này, đột nhiên có một tiếng quát truyền đến, Lâm Vũ tò mò quay đầu qua, vừa lúc nhìn thấy bên cạnh nhà thuốc Đông y có một người phụ nữ áo trắng đang cầm cây chổi đuổi một ông cụ ra ngoài.
Ông cụ đó trông rất bản thïu, mái tóc bạc từng sợi bết dính, cơ thể thoang thoảng tỏa ra mùi lạ.
“Tôi không phải đến xin cơm, tôi tới để bán thuốc.” Ông cụ nhanh chóng lấy giỏ tre đang đeo trên lưng xuống, từ bên trong móc ra một ít xác ve, rết khô và một ít thảo dược khác, ông nói: “Tất cả đều do tôi hái từ trên núi và sơ chế, toàn là đồ tự nhiên.”
Xung quanh Lăng An rất nhiều núi có lịch sử từ rất lâu, những dược liệu quý hiếm thường mọc ở trong núi sâu rừng già, có nhiều người dân kiếm sống từ việc hái thuốc, khi hái xong họ đều trực tiếp đem bán cho các hiệu thuốc trong thành phó.
“Những thuốc này chúng tôi đều mua đủ rồi, hiện giờ không cần thêm nữa.” Nhân viên nhà thuốc nói với vẻ chán ghét.
“Vậy củ nhân sâm này thì sao? Tiệm các người sẽ thu mua nhân sâm đúng không.” Ông cụ vừa nói vừa móc một miếng vải rách từ trong giỏ tre, cần thận mở miếng vải, lộ ra một củ nhân sâm lớn cở cánh tay em bé đầy sợi râu, bên trên còn dính một ít bùn đất trông giống như củ cải.
“Tôi thu mua nhân sâm chứ không mua củ cải, mau cút đi cho tôi!” Nhân viên nhà thuốc bóp mũi, không chịu nổi lên tiếng mắng đuôi người.
“Đừng nói bậy, nhân sâm này của tôi là nhân sâm rừng mà tôi cực khổ đào từ trên núi xuống.” Ông cụ vừa nghe xong có chút không vui.
“Vậy ông đến chỗ khác bán đi, dù sao ở đây chúng tôi cũng không mua!” Nhân viên nhà thuốc giơ cây chổi trong tay lên, giống như nếu ông cụ không đi liền sẽ ra tay.
“Ông cụ, nếu không thì ông hãy cho tôi xem.”
Mắt Lâm Vũ sáng lên khi nhìn thấy nhân sâm rừng đầy bùn đất đó đang tỏa ra ánh sáng nồng đậm màu xanh biếc, anh vội vàng đi tới.
Ông cụ hơi sửng sốt, đưa nhân sâm đang cầm trong tay cho Lâm Vũ, nói: “Chàng trai trẻ, đây thật sự là nhân sâm tôi đào từ trên núi, nếu cậu muốn mua, tôi sẽ bán rẻ cho cậu một chút.”
Lâm Vũ lật củ nhân sâm trong tay nhìn kỹ, phát hiện đây thực sự là nhân sâm rừng, cũng khá lâu đời, ít nhất cũng phải hơn mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm.
Loại nhân sâm rừng ngàn năm này, thật sự có thể xưng là thần dược.
Lâm Vũ cố nén sự kích động trong lòng, bình tĩnh nói: “Ông cụ, nhân sâm này ông định bán bao nhiêu tiền, không cần bán rẻ, cứ nói giá bình thường đi.”
Trước khi ra ngoài, Giang Nhan đưa thẻ ngân hàng của cô cho Lâm Vũ, nên hiện tại Lâm Vũ nói chuyện rất tự tin.
“Hai… Hai mươi ngàn tệ?” Ông cụ ngập ngừng hỏi.
“Tôi ra giá năm mươi ngàn tệ.” Lâm Vũ vội vàng nói.
“Năm mươi ngàn?” Ông cụ kinh ngạc há to miệng.
*Ít sao, nếu không tôi có thể tăng thêm mười ngàn tệ nữa.” Lâm Vũ nói, không biết trong thẻ ngân hàng mà Giang Nhan đưa cho anh có bao nhiêu tiền, cho nên anh cũng không dám dễ dàng ra giá.
“Không biết sao đầu năm nay lại có nhiều kẻ ngốc như vậy, nhân sâm lớn cở đó, căn bản không có khả năng là nhân sâm rừng!” Nhân viên nhà thuốc vừa rồi nhìn thấy không nhịn được trợn trắng mắt nói với vẻ khinh thường.
Bởi vì lần trước hắn thu mua một củ nhân sâm giả, bị chủ tiệm trừ một tháng tiền lương, cho nên hiện tại hắn cũng không dám tùy ý thu mua nhân sâm nữa.
“Được, được, sáu mươi ngàn tệ, vậy tôi bán cho cậu sáu mươi ngàn tệ!” Ông cụ kích động nắm lấy cánh tay của Lâm Vũ giống như sợ Lâm Vũ lập tức sẽ chạy.
“Tôi ra giá tám mươi ngàn!”
Không ngờ phía sau có một giọng nói vang lên, vừa nhìn thấy, chính là một ông cụ áo trắng vội vàng chạy tới, ông ta là một thầy thuốc trong nhà thuốc Đông y này, sau khi nhìn thấy củ nhân sâm trên tay ông cụ cũng ra giá. .
Ông ta làm nghề thầy thuốc máy chục năm, xử lý qua hàng ngàn dược liệu, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được nhân sâm trong tay ông cụ này có chút giá trị, nên cũng vội vàng đấu giá.
Khi nhân viên nhìn thấy vị thầy thuốc già trong tiệm cũng đã đi ra tham gia cuộc đấu giá này, nét mặt của hắn đột nhiên thay đổi, hắn hồi hận, nếu biết trước hắn đã thu mua với giá thấp.
“Một trăm ngàn tệ!” Lâm Vũ lập tức cắn răng ra giá.
“Một trăm hai mươi ngàn!” Vị thầy thuốc già cũng quyết tâm, cảm thấy có thể kiếm lời, liền tăng giá.
“Ba trăm ngàn!” Dưới tình thế cấp bách Lâm Vũ trực tiếp tăng tới ba trăm ngàn tệ, anh cảm thấy cho dù trong thẻ Giang Nhan không đủ tiền, anh cũng có thể gọi điện thoại cho Giang Nhan chuyển khoản thêm.
Lần này vị thầy thuốc già không tiếp tục ra giá mà lắc đầu cười nói: “Chàng trai trẻ, củ nhân sâm này mua với giá một trăm mấy ngàn tệ là được, nhưng bỏ ra ba trăm ngàn tệ là không đáng.”
“Sự phụ, nghe giọng nói của cậu ta có thể thấy cậu ta là người ở vùng ngoài, cậu ta căn bản không biết tình hình giá cả ở Lăng An của chúng ta.” Nhân viên nhà thuốc hừ lạnh, nhìn Lâm Vũ với ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
“Cậu có ý gì?” Lâm Vũ khó hiểu hỏi.
“Chàng trai trẻ, loại nhân sâm giống như vậy ở Lăng An chúng tôi cũng không hiếm thấy, đó là nhân sâm đã được con người lai giống, những năm gần đây, có rất nhiều người chuyên sản xuất quy mô lớn, dùng nhân sâm thuần chủng để lai tạo và sản xuất đại trà, cho nên lúc thu mua nhân sâm, chúng tôi đều rất cần thận.”
Vị thầy thuốc già kiên nhẫn giải thích, ông ta nói: “Củ nhân sâm này nhìn qua thì rất giống nhân sâm rừng, nhưng củ nhân sâm lớn cỡ này thì không có khả năng là nhân sâm rừng thật, có lẽ đây cũng là nhân sâm lai, chẳng qua so với nhân sâm lai khác, thì nó có giá trị cao hơn một chút mà thôi.”
“Nói bậy, đây là nhân sâm rừng thuần chủng, là do chính tay tôi đào được!” Ông cụ vừa nghe xong cảm thấy lo lắng, quay qua giải thích với Lâm Vũ.
“Chàng trai trẻ, hiện nay có rất nhiều kẻ lừa đảo, cậu nên cần thận, coi chừng bị lừa.” Vị thầy thuốc già nhắc nhở Lâm Vũ.
“Tôi tin ông cụ này.” Lâm Vũ cười cười, hỏi ông cụ: “Ông muốn tôi đưa tiền mặt hay là chuyển khoản.”
“Đưa tôi tiền mặt là được.” Ông cụ thấy Lâm Vũ nói như vậy, nhẹ nhàng thở ra: “Tôi giảm giá cho cậu, đưa tôi hai trăm tám mươi ngàn tệ thôi.”
Lâm Vũ cùng ông cụ đến ngân hàng rút tiền, ông cụ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, đôi mắt mở to, nhanh chóng dùng vải vụn quấn lại, ôm chặc vào ngực rồi chạy thẳng về nhà.
“Chàng trai trẻ, cậu bị lừa rồi!”
“Nhân sâm lớn như vậy, rõ ràng đã bị lai giống.”
“Để trong tiệm thuốc còn có thể bán được chút tiền, thực ra dược liệu có giá rất thấp, nếu ở trong tay một người bình thường, cũng không bán được mấy chục ngàn tệ!”
Vừa rồi Lâm Vũ và vị thầy thuốc già đấu giá, những người xung quanh không khỏi dừng lại xem, trong đó có một số người khá quen thuộc với nhân sâm cũng không khỏi bình luận.
“Lão tiên sinh, ông lớn tuổi như vậy, hẳn là chưa thấy qua nhân sâm ngàn năm đi?” Lâm Vũ cười tủm tỉm nói: “Làm phiền ông tìm giúp tôi một thao nước, tôi sẽ cho ông mở mang tầm mắt.”
“Chàng trai trẻ, tôi sợ lát nữa cậu sẽ phải khóc.” Vị thầy thuốc già lắc đầu cười cười, sau đó bảo nhân viên trong tiệm chuẩn bị một thao nước sạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.