Chương trước
Chương sau
Chương 1177:

“Dì Cung, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Rose lập tức chạy đến trước viện trưởng Cung, vội vàng hỏi.

“IGUY nhiệU Viện trưởng Cung ấp úng nói không nên lời, trên mặt không có chút hông hào nào.

“Cái gì tiểu? Tiểu Trí sao?”

Rose cau mày, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng, nắm lây cổ tay viện trưởng Cung, vội vàng nói: “Tiểu Trí ở đâu, vừa rồi không phải dì gọi điện thoại cho người kia sao, Tiêu Trí ở đâu rồi?”

“Tiểu, Tiểu Trí nó…”

Giọng nói của viện trưởng Cung không kìm được nghẹn ngào, hỗc mất cũng đầy nước mắt, nói cũng không nói nên lời.

An nhìn thây viện trưởng Cung như vậy, lập tức biết được có chuyện không tốt, hai tay năm chặt cánh tay viện trưởng Cung, vội vàng nói: “Dì Cung, rôt cuộc làm Sao vậy, dì… dì nói chuyện đi…

Viện trưởng Cung nước mắt tuôn xuống, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua túi nhựa màu đen dưới vách tường đối diện.

Rose ngay lập tức nhìn theo mắt viện trưởng Cung và liếc sang một bên.

Sau khi nhìn thấy chiêc túi màu đen ở chân tường, cô nhìn kỹ lại, rôi bắt ngờ lắc người, như thê nhận ra điều gì đó, đầu cô “vù” một tiếng, loạng choạng suýt ngã xuống đât.

“Cần thận!” Lâm Vũ vội vàng hô một tiếng, một bước tới đỡ lấy cô.

Rose dùng sức đầy Lâm Vũ ra, sau đó xoay người, liêu mình lao về phía túi màu đen kia.

Lúc Rose chạy tới trước túi màu đen, chân mêm nhữn, khuyu xuông, vội vàng dùng hai tay liêu mạng kéo túi rác đi, tiêp theo một mùi tanh xộc vào mũi, trong túi có một cœ thê đầy máu đang cuộn tròn.

SA”

Rose nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai mắt đột nhiên mở ra, đỏ bừng, sau đó hét lớn, giọng nói đau đớn không nói nên lời: “Tiểu Trí!”

Cô hét lên một lần nữa, sau đó dùng cả hai tay xé toạc chiếc túi ni lông màu đen ra, sau khi nhìn thấy khuôn mặt xanh tím kia đúng là em trai cô, cô há to miệng, nhưng cũng không phát ra tiêng, hai mắt đỏ hoe, rụng rưng, nhưng không có nước mặt chảy ra, toàn thân run rây, cô mở tay ra nhưng không dám đụng vào Tiêu Trí trong túi.

Lâm Vũ tháy Tiểu Trí trong túi sắc mặt đột nhiên thay đổi, khi nhìn thầy vết cắt trên cổ của, Tiểu Trí, anh biệt mình không cân tiến lên kiểm tra, hơi thở của Tiêu Trí trong túi không còn nữa, đánh giá mức độ biên màu của tử thi, ít nhằt năm hoặc sáu giờ kẻ từ khi Tiểu Trí chết, tính ra, chắc là trước khi tờ mờ sáng.

Hiển nhiên, tên sát thủ bắt cóc Tiểu Trí đã sớm biết tin Rose chưa chết, cho nên dưới cơn phẫn nộ liền giết chết Tiểu Trí, dùng cách này trả thù Rose, hoặc có thê nói là trừng phạt!

Lâm Vũ nhìn thấy phản ứng của Rose lúc này, trong lòng giỗng như dao cắt, lúc này anh mới biệt được, thì ra người ta đau buồn đến một giới hạn nhât định, sẽ khóc không ra.

“Cái này là tâm bệnh mắt trí!”

Hàn Băng nhìn thấy Tiểu Trí chết thảm, hai mắt rưng rưng, nghiền răng nghiên, lợi nói, cô thật sự không ngờ tên khôn kiếp này lại có thê hung ác, tàn nhẫn như vậy đề giết hại một đứa trẻ, dường như trong mất hắn ta, một mạng sống cơ bản thật là tầm thường, giêt một người giỗng như giâm một con kiến vậy.

“Tiểu Trí!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.