Chương trước
Chương sau
Chương 1170:

Hàn Băng vội vàng đứng dậy, nói với Đàm Khải: “Đàm Khải, năm được thời gian đi thực hiện đi! Ngoài ra, cử người Í theo dõi cô nhi viện! Chú ý, nhớ trồn kĩ, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phép hành động hâp tập!”

“Vâng!” Đàm Khải đáp lại một tiếng, lập tức quay người chạy ra ngoài, gọi điện thoại.

“Bây giờ có thể thả tôi ra chứ?” Rose liếc nhìn chiếc còng tay trên cổ tay của mình và nói: “Tôi hơi đói, muôn ăn gì đói”

Hàn Băng không phản đối, lấy chìa khóa ra giúp cô mở còng tay ra.

Sau đó Diệp Thanh Mi cầm bữa sáng Giang Nhan mua đưa cho Rose, Giang Nhan tức giận giãm chân, vẻ mặt lạnh lùng, cô lớn như vậy, chưa bao giờ bại bởi một người phụ nữ như thê này.

Lâm Vũ liên tục lấy lòng cô, bảo cô cho mình mặt mũi, dù sao cũng là vì cùng làm việc với nhau.

Đợi đến trưa, Rose nhìn về phía Hàn Bằng hỏi: “Thế nào, bên trại cô nhi viện có tin tức gì không?”

“Nếu có tin tức, hẳn là bọn họ sẽ nói cho tôi biết thôi .”

Hàn Băng vận có chút nghỉ ngờ, sau đó bảo Đàm Khải đi ra ngoài gọi điện hỏi, nhưng Đàm Khải rât nhanh quay lại, lắc đâu, nói: “Bên kia nói không thây có bất cứ người nào khác thường, cũng không phát hiện có người đưa đứa bé nào đến trại cô nhí!”

“Vậy thì thật kỳ lạ…’ Hàn Băng có chút nghỉ ngờ nói: “Nhưng tin tức quả thực đã được tung ra. Chắc hẳn hăn ta sẽ nhanh nhận được tin tức thôi?”

“Các người phái người đến cửa trước trại cô nhi theo dõi sao?” Rose đột nhiên hỏi.

“Chẳng lẽ cô nhi viện còn có cửa sau sao?” Hàn Băng nghỉ hoặc nói.

“Đúng vậy, có một cửa sau rất kín đáo, không nhiều người biết. Có lẽ hắn sợ bị phát hiện nên đã gửi Tiểu Trí từ cửa saul” Rose vội vàng nói, vẻ mặt đầy phần khích: “Như vậy đi, tôi sẽ cùng các người đến cô nhỉ viện, nếu như Tiểu Trí trỏ về, tôi sẽ ngay lập tức nói cho các người biết đó là ai”

Hàn Băng nghe được lời này có chút chần chừ, sau đó nhíu mắt nhìn Rose một cái, lạnh lùng nói: “Cô không dở trò gì đây chứ?”

Cô biết rằng, một khi ra được ngoài, Rose liền có khả năng. chạy trôn, hơn nữa đến trại trẻ mồ cồi, rất có thể sẽ bắt giữ trẻ em làm con tin, nhân cơ hội chạy trốn!

Dù sao, loại chuyện này Rose đã làm trước đây.

“Làm sao tôi có thể giở trò được? Tôi tới là gặp em trai mình!” Rose chóp mắt nói với vẻ mặt vô tội.

“Nói không chừng em trai cô cơ bản cũng không bị bắt cóc?” Hàn Băng lạnh lùng nói: “Khả năng căn bản là cô bịa đặt ra đi, dù sao, lời nói này ngay từ đầu, cũng không phải là cô!”

Hàn Băng nghỉ ngờ không phải không lý, dù sao chuyện Tiểu Trí bị bắt cóc là chuyện Lâm Vũ nói ra trước, mà Rose lại là một người phụ nữ đầy giả di, quỷ kế đa đoan, vì để có được sự đồng cảm của mọi người lừa dối cũng có khả năng.

Mà bây giờ Rose lại chủ động đề nghị đi trại trẻ mồ côi, có thể ngay từ đầu cô đã nghĩ ra cách mượn địa hình phức tạp của trại trẻ mô côi đề trốn thoát.

“Để cho cô ấy đi theo đi.” Lúc này Lâm Vũ nói thay Rose.

Vẻ mặt Rose tươi cười nháy mắt với Lâm Vũ, giọng điệu mê hoặc nói: “Em trai, vẫn là anh đối với tôi tốt nhất!”

“Dù sao vết thương của cô ấy vẫn chưa lành hăn!” Lâm Vũ nói, nhìn cũng không nhìn cô: “Tuy răng phần lớn vết thương, của cô ây đã lành, nhưng nêu muôn hoàn toàn bình phục thì phải nghỉ ngơi một thời gian.

Huông hô, nêu cô ây muôn chạy trôn, chính là đang đùa bốn tính mạng!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.