Chương trước
Chương sau
Chương 1132:

Ngay khi anh ta nói xong biểu cảm của tât cả mọi người ở hiện trường đều thay đồi.

Ngông cuồng!

Quá ngông cuồng!

Cả cái Kinh thành này người dám nói như vậy với Hà Tự Khâm sợ là không có lầy một người.

Hà Tự Khâm tức đến sôi máu, không ngờ tên Hà Gia Vinh này ngông cuộng, thủ hạ của cậu ta còn ngông cuông hơn.

Ông ta đường đường là người đứng đâu Cục công an Quốc gia mà lại bị Bộ Thừa sỉ nhục trước mặt tất cả mọi người như này, ông ta tức run người lập tức phân phó thủ hạ: “Bắt tên nhóc này lại cho tôi.”

“Đợi đã.”

Lâm Vũ thấy sắp xảy ra xung đột thì vội vàng hét lên.

“Thế nào, Hà Gia Vinh cậu hồi hận rồi?” Hà Tự Khâm cười nhạo nói: “Không, phải vừa rồi còn tự tin nói tuyệt đối không trốn tránh sao, bậy giờ lại muôn làm con rùa rụt cỗ rồi?”

“Bây giò vấn chựa thể chắc chắn đó là trời nhiệm của tôi, cho dù tòa án định tội thì ít nhất cũng phải cho người ta cơ hội biện luận chứ?” Lâm Vũ liệc nhìn ông ta nhàn nhạt nói.

“Được, vậy tôi cho anh một cơ hội.”

Hà Tự Khâm lạnh lùng nói: “Còn gì thì mau nói đi.”

“Mặc dù kiểm tra thuốc không có vấn đề nhưng tôi đoán bên trong khả năng cao bị người khác bỏ chất độc không màu không mùi vào.” Lâm Vũ chau mày nói, vừa nói vừa dùng nhíp khuây thuốc trong âm gồm, gấp vài lá đưa lên mũi ngửi.

Những căn thuốc này quả thực không có vân đề gì cả, cũng không có trộn lẫn với các loại dược liệu khác của thuốc đông y có thê gây ra độc tính, nhưng Lâm Vũ vẫn có thể ngửi thấy một chút lạ trên bã thuốc qua sự hiệu biết sâu rộng của mình về thuốc đông y, thuốc này có mùi nhạt hơn bình thường.

Vì vậy anh mới đoán là đã bị bỏ một loại độc không màu không mùi nào đó.

Hơn nữa độc tố không màu không mùi này khiên anh liên tưởng đên việc lân trước anh bị trúng độc.

Loại độc đó cũng không màu không mùi không vị, nhưng anh không biệt là ai đã hạ độc mình cho nên cũng không biết người hạ độc Hà nhị gia có phải là người đã hạ độc anh không?

Nếu như đúng là một người thì người mà kẻ đó nhăm vào không phải Hà nhị gia mà chính là anh.

“Hạ độc?”

Tất cả bác sĩ nghe vậy thì mặt đều biến sắc trong tức khắc.

“Ai dám hạ độc nhị gia nhà họ Hà chứ, muồn tìm đường chết sao?”

“Đúng vậy, bệnh viện chúng ta nghiêm ngặt như vậy trước giờ chưa từng xảy ra loại chuyện như vậy nha.”

“Bộ trưởng Phương làm việc ở bệnh viện chúng ta mười mấy năm rồi chắc sẽ không làm ra loại chuyện này..

“Có khi nào là bác sĩ Hà muốn chối bỏ trách nhiệm nên mới có ý đồ tội cho người khác chứ?”

Đám đông bàn tán xì xào, đoán già đoán non.

Lúc này, Phương Chính run rẫy đứng lên, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đau khô lo lắng nói: .Aiya, bác sĩ Hà, thế này cũng oan uông quá đi. Ngài không thể đồ hết mọi chuyện lên đầu chúng tôi thế được chứ, thuốc này sau khi tôi sắc xong đều là chính tay tôi đem vào cho Hà nhị gia, sao có thể bị bỏ độc được cơ chứ?”

Lâm Vũ không nói chỉ ngắng mặt lên nhìn chằm chăm Phương Chính một lúc lâu.

Phương Chính bị Lâm Vũ nhìn thì sợ hãi hoảng loạn, cả người toát mô hôi.

“Hà tiên sinh, ngài, sao ngài cứ nhìn tôi vậy?” Mặt Phương Chính đỏ bừng nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.