Chương trước
Chương sau
Chương 1106:

“Con trai tôi sắp chết, tôi có thể không đến sao?”

Khi Hà Khánh Võ nói chuyện, vẻ mặt nghiêm nghị, vẻ mặt không chút dao động, nhưng trong lòng lại là sóng gió, người con trai yêu nhất của ông giò lại ngàn cân treo sợi tóc, làm sao có thê thờ œ được!

“Cha…cha biết cả rồi?” Sắc mặt Hà Tự Khâm liền thay đổi, thật ra chuyện em hai bị thương, ông ta có ý giấu cha và mẹ, sợ họ lo lãng, nhưng không ngờ ba ông lại biết. .

Hà Tự Khâm liếc mắt nhìn em ba với vẻ nghi hoặc, tưởng chính là em ba nói, nhưng Hà Tự Hành xua tay ngay lập. tức, vẻ mặt đầy kinh ngạc, rõ ràng ông ta tuyệt đối chưa từng lộ chuyện này ra chút nào.

“Con cho rằng cha già rồi, vô dụng nên không còn biết gì nữa đúng không? Nói cho con biết, cha còn chưa đến bước lú lẫn đâu!” Hà Khánh Võ hừ lạnh, rõ ràng đối với chuyện Hà Tự Khâm giấu ông đều tràn đầy ý bất mãn.

“Cha, con không nói cho cha, thật ra không có ý gì, khác, chỉ sợ cha lo lãng mà thôi…” Hà Tự Khâm lập tức cúi đầu, có chút sợ sệt mà nói với cha ông ta.

Hà Tự Khâm không sợ trời, không sợ đất, nhưng sợ nhát lại chính là lão tử nhà mình.

“Cha, cha đến đúng lúc lăn, tên tiểu tử này dám đánh cháu của cha!” Hà Diệu vui mừng khôn xiết khi vừa nhìn thầy cha mình, lập tức chạy tới, khóc lóc nói: “Cha, cha phải làm chủ cho conl”

Cô ta biết rằng, cha cô là một người có thế lực, là nhân vật quyền thê ở Kinh thành, chỉ cần ông hô một câu, Lâm Vũ nhất định sẽ đi không nồi khỏi đây.

“Cút hết cho ta.”

Nhưng điêu ngoài ý muôn của cô là, Hà Khánh Võ lại không nhìn cô, chỉ lạnh lùng hét lên một tiêng, sau đó liên đi qua người cô.

Hà Diệu nghe thây câu này, toàn thân rung lên một trận, còn tưởng rằng bản thân nghe nhằm, VÔ cùng ngạc nhiên nói với cha của mình: “Cha, cha, cha nói gì vậy?”

“Cút! Lập tức cút! Mang cả nhà của con cút hết đi!”

Hà Khánh Võ đầu cũng không .

ngoảnh lại, giọng nói vô cùng âm trâm.

Hà Diệu nghe xong liền trố mắt sững sờ, hai mắt đỏ hoe, miệng đầy uất ức nói: ‘Cha, cha thế này là sao vậy…Con đâu làm gì trái ý cha đâu…”

“Diệu Diệu, được rồi, chúng ta đi thôi, còn chưa thầy ô ông già nỗi giận à?”

Nhìn thấy. bỗ vợ đang tức giận, Tôn Bồi Kiệt rùng mình, vội vàng chạy tới năm tay vợ kéo cô về phía thang máy.

“Anh hai là con ruột của ông Ấy, em không phải con gái ruột của ông ây sao?” Hà Miêu uất ức nói trong màn nước mắt, trong lòng tức giận ngút trời, cô biệt cha cô thiên vị con trai, cho nên cũng thiên vị người anh hai giỗng tạp chủng của cô.

Lòng căm thù của cô đôi với anh hai không nhịn được lại thêm sâu đậm hận không thể mong anh hai chết ngay lập tức!

“Được rồi, em gái, em chưa thấy ông già nồi giận hay sao? Em còn ở đâu gây rôi, cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi.” Hà Tử Khâm lập tức khuyên bảo em gái một tiếng, sau đó xua tay nói: “Nghe lười, các em về trước đi.”

Hà Diệu chỉ vào Lâm Vũ giận dữ hét lên: “Thằng khôn nạn, tôi với cậu còn chưa xong đâu.”

Nói xong, cô nắm tay con trai, xoay người rời đi.

“Anh Hà, cậu đừng đề ý, tính khí em gái tôi là như thê đáy.” Hà Tự Hành bước đến xin lỗi lu Vũ một câu, “Hay là cậu cũng về trước…

“Hà tiên sinh là khách quý của tôi, ai dám kêu cậu ấy đi?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.