Chương trước
Chương sau
Chương 950:

Không bao lâu, một người đàn ông mặc bộ quân áo vận động bước nhanh từ trong biệt thự ra, chỉ nhìn thấy dáng dấp cao ráo, Xương gò má cao, hai đôi mắt sáng ngời, nhưng mà lại vô củng lạnh lùng, trên mặt cũng không có bất cứ biêu hiện gì.

“Hà thiêu tá, xin chào!”

Người đàn ông cao gày này dường như có quen biệt Lâm Vũ, sau khi nhìn thấy anh ấy thì lạnh lùng chào hỏi, “Tôi là Bộ Thừal”

“Xin chào!”

Lâm Vũ gật đầu, cảm thấy trên người Bộ Thừa này khí thế hơn người, giồng như một miếng băng dày không có cảm xúc. Ảnh ta biết răng sự lạnh lùng này không phải là cô ý giả vờ, toàn bộ đêu là bọn họ tự nhiên mà phát ra vậy, đám người bọn họ toàn bộ đều giống như không có thất tình _ lục dục vậy. Càng ngoài dự liệu của anh lại là, nhìn từ nhất cử nhất động của Bộ Thừa này, thân thủ của anh tạ, so với mây người mặc áo đen vừa rôi càng lợi hại, thậm chí Lâm Vũ cũng cảm thấy một phần áp lực.

“Mời đi theo tôi!”

Bộ Thừa làm tư thê mời, theo sau Lâm Vũ đi vào trong, sau đó đưa Lâm Vũ đi qua phòng khách tằng một, đi thẳng đến phía sau viện.

Lâm Vũ không ngờ được phía sau căn biệt thự này còn có sân sau, không khỏi có chút kinh ngạc. Thầy Sau viện so với trước viện trồng trải, hơn nữa ở trong viện còn có một cái hồ cực lớn, bên canh hồ đặt một chiếc ghé, trên ghế một ông già ngồi có vẻ mặt tang thương, trong hốc mắt của đôi mặt đang nhìn trời mênh mông ở phương xa, dường như đang suy tư gì đó.

“Sư phụ, bác sĩ Hà đến rồi!”

Bộ Thừa cách ông già đó vài bước liền dừng lại, cung kính cúi thân, người báo cáo với ông già kia. Ông già kia hai mắt nhìn xa xăm, không nhúc nhích, thở dài nói: “Tôi không phải nói rồi sao, không cân phiên _ phức đến Vậy, đều. đã đến tuôi này.

rồi,… Hơn nữa, mỗi người gọi người ta đến, đều là dày VÒ người ta mà thôi!”

“Sư phụ, vị bác sĩ Hà này với những bác sĩ trước đó không giông nhau, anh ta thời gian trước vừa mới đánh bại được thánh y Hán quốc, thay Quốc gia giành về Thiên Thành Đồng Nhân, sau đó lại chữa khỏi cho tiêu công chúa của Hoàng thất Anh mà bác sĩ Tây Y bao nhiễu năm đều không chữa khỏi căn bệnh kỳ quái!”

Bộ Thừa cung kính nói, “Hơn nữa lân này anh ta đến, cũng là ý của lão tổng Quốc Ngụy!”

“ÖI Nói như vậy, đúng thật là làm vẻ vang nước nhà rôi!”

Ông già đồng thời phần khởi, quay đầu nhìn Lâm Vũ, nhìn anh trẻ như vậy, có chút kinh ngạc, cười nói: “Còn trẻ như vậy mà đã gồi như vậy, đúng là anh hùng xuất thiêu niên!”

“Ông lão, xin chào!” Lâm Vũ cười HT ông gật đầu, nhìn thấy trên người ông lão đắp một chiêc chăn dày, lúc ông ta nói chuyện, chỉ có đầu của động, thân người không nhúc nhích.

“Sư phụ, để bác sĩ Hà khám cho người đi!” Bộ Thừa khuyên nói.

“Được, vậy thì làm phiên bác sĩ Hà rồi, có điệu ông già tôi không cử động được, chỉ đành phiền cậu lên trước đây rồi!” Ông già cười ha ha nói.

Lâm Vũ vội vã bước lên trước, tiếp đó thân người. không ngừng run lên, chỉ thấy một nửa khuôn mặt của ông già, lại hiện ra một màu đen, giống như bị mực nhuộm vào.

“Sao vậy, làm cậu giật mình rồi?” Ông già cười ha ha nói.

“Không có, không có…” Lâm Vũ lập tức lắc đầu, nhềch mày kinh ngạc nói: “Ông lão, Ống có phải bị trúng độc không?”

“Không sai!” Ông lão cười ha ha nói, “Mười năm rồi!”

“Bác sĩ Hà, anh có biết là độc gì không?” Bộ Thừa nói ra với Lâm Vũ những triệu chứng mà sư phụ anh ta trúng phải, lập tức vội vã dò hỏi.

Trong mười năm nay, anh ta đã tìm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.