Chương trước
Chương sau
Chương 862:

“Đúng vậy, bộ trưởng Hách, không thê anh ta nói gì thì liên là như thê, tên nhóc này rõ ràng là đồ kị.”

Thạch Khôn Hạo cũng vội vàng cùng Vạn Sỹ Linh khuyên Hách Ninh Viễn.

“Vạn lão, vừa rôi ông có nói qua, vàng thật không sợ lửa, nêu như phương thuốc này của ông thật sự không có vân đê gì vậy thì sợ gì chứ.”

Hách Ninh Viên nhướng mày, chậm rãi nhìn Vạn Sỹ Linh nói: “Nêu như bác sĩ Hà đã đưa ra dị nghị, hơn nữa chuyện này lại có liên quan đên mạng người, Bộ y tế chúng tôi đương nhiên có nghĩa vụ điều tra, ông yên tâm, chúng tôi nhất định lầy chính nghĩa, công bằng đề đi điều tra tuyệt đối không che dấu, bao dung cho bên nào cả.”

“Đúng vậy, thân y Vạn, thực ra điêu tra cũng chỉ là chuyện của một hai.

tháng, ngài không cân lo lắng quá.”

Đậu Trọng Dung vội vàng cười khuyên “Nếu như điều tra phát hiện ra Khổng có vận đề gì thì đối với  phương thuốc của ngài không phải càng có sự khẳng định lớn hơn ư?”

“Cái này…”

Vạn Sỹ Linh nhất thời do dự, Chủ nhiệm Khấu đã nói như vậy nêu không đồng ý, ngược lại càng khiến người ta cho răng công thức của nhà mình có vấn đề.

“Được thôi, cũng mong chính phủ có thể trả cho nhà họ Vạn chúng tôi sự công bằng.”

Vạn Sỹ Linh gật đầu, sau:đó nhìn.

Lâm Vũ lạnh giọng nói: “Tiểu tử, cậu nhớ đấy, nêu như phương thuốc này không có vân đề gì, đến lúc đó cậu phải làm theo lời đã nói, tự mình xin lỗi nhà họ Vạn chúng tôi, hơn nữa sẽ mãi mãi không làm bác sĩ.”

“Nói được làm được.”

Lâm Vũ gật đầu, tiếp đó cũng không quan tâm đên ai cả mà trực tiêp bước ra ngoài.

Khi đi ngang qua mọi người, ánh mắt của những người xung quanh nhìn Lâm Vũ đều tràn đây thù địch, dù sao thì phiền phức Lâm Vũ gây ra trực tiếp làm hại đến lợi ích của bọn họ.

Hách Ninh Viễn nhìn bóng lưng của Lâm Vũ khẽ thở dài, vẫn còn tiệc nuối vì chiếc ghé hồi trưởng không thuộc vê Lâm Vũ, sau đó như nhớ ra điều gì, ông quay qua nhắc nhở Vạn Sỹ Linh: “Bác sĩ Vạn, trước khi điều tra ra kết quả thì tuyệt đối không được lưu truyền phương thuốc này ra  | ngoài.”

“Được.” Vạn Sỹ Linh có chút không vui gật đầu, vốn dĩ ông ta còn muôn dựa vào phương thuốc này để lây uy tín của mình trong giới trung y, nhưng lại bị tên nhóc Lâm Vũ này làm cho rồi hết lên.-  Sau khi Lâm Vũ và Diệp Thanh My đi ra khỏi hội trường, ba người Đậu lão liền vội vàng đuổi theo, muốn rủ Lâm Vũ đi uông rượu, nhưng Lâm Vũ trực tiếp từ chôi, sau khi trải qua chuyện vừa rôi, anh thật sự không có tâm trạng để đi.

Lúc này, anh cuỗi cùng cũng biệt căn nguyên tại sao trung y lại khó phát triên, đó là bởi vì trong vòng tròn trung y này, người vì lợi ích cá nhân quá nhiêu.

Sau khi anh tuyên bồ phương thuộc có tác dụng phụ, anh cảm giác thứ mà anh đôi diện không phải là nhóm bác sĩ trung y mà là một đàn sói bị bỏ đói, một đàn sói bị anh cướp đi mắt miếng thịt mỡ béo bở.

Khi ra khỏi tòa nhà, tuyết đã dày đặc, tuyết bay trong gió, nhiệt độ lạnh đến  bật ngờ, Lâm Vũ không khỏi sửng sốt.

Lúc này anh cảm giác tay có hơi ấm,   một bàn tay ấm áp đã nhẹ nhàng nắm lầy tay anh, quay đầu qua thì thấy nụ cười nhẹ nhàng của Diệp Thanh My, nhẹ giọng nói: “Đi, tôi mời anh ăn một bữa thật hoành tráng.”

Trong lòng Lâm Vũ khẽ run.

Đi, tôi mời anh ăn một bữa thật hoành tráng.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.