Vài người tiến vào trong phòng, Hứa Tử Yên nhìn thấy biểu cảm của tộc trưởng và phụ thân, trong lòng đã biết việc này không thể lừa gạt được nữa, đành cười khổ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nét mặt Hứa Hạo Nhiên kích động nhìn Hứa Quang đối diện, nhẹ giọng hô: “Thập nhất đệ!”
“Ngươi thật là thập nhất đệ?” Hứa Hạo Bác bên cạnh cũng kích động tiến lên nắm lấy cánh tay Hứa Quang.
Hứa Quang cười chua xót, dẫn theo thê tử của mình thi lễ thật sâu với Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Bác: “Đại ca!”
Hứa Hạo Nhiên tiến lên cầm lấy cánh tay Hứa Quang, kích động đỏ mắt, run giọng nói: “Hạo Quang, thật là đệ!”
“Hạo Quang? Chẳng lẽ tên gọi của phụ thân vốn là Hứa Hạo Quang?” Trong lòng Hứa Tử Yên âm thầm cân nhắc.
“Đại ca, nhị ca, là đệ.” Hứa Hạo Quang cúi đầu, trên mặt tràn ngập vẻ cảm thán, ánh mắt có tưởng nhớ cũng có mê man.
Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Bác và Hứa Hạo Quang tựa như có lời nói không xong, cũng cảm thán không hết. Hứa Tử Yên và mẫu thân lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, Hứa thị xuất thân từ địa phương nhỏ nên nét mặt lộ vẻ sợ hãi với người không quen biết, mà Hứa Tử Yên lại tràn ngập tò mò, nàng nghiêm túc nghe phụ thân và hai bá phụ trò chuyện, từ cuộc đối thoại của bọn họ làm quen với thế giới này, và gia tộc tương lai mình phải sống.
Nhưng theo lời ba người Hứa Hạo Nhiên tán gẫu, không khí trong phòng dần trở nên nghiêm trọng. Hứa Tử Yên từ mấy câu nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/177168/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.