Rẽ qua hai con đường, đi tới một tòa viện rất lớn, mấy người Uy Vũ đường vọt vào, Hứa Tử Yên và Lộ Nghiễm Thiên đều theo sát sau đó. Vốn dĩ ở cửa viện có tu sĩ thủ vệ, tuy nhiên đã sớm bị người Uy Vũ đường đẩy sang một bên, cho nên Hứa Tử Yên và Lộ Nghiễm Thiên đi thẳng một đường vào. Vừa tiến vào viện, bên trong là một cái sân rất lớn, bốn phía đặt vài cái lồng sắt, trong lồng sắt giam giữ các loại yêu thú. Ánh mắt Hứa Tử Yên quét qua một lần, phát hiện đều là nhất giai hoặc nhị giai yêu thú cấp bậc thấp kém. Ngẩng đầu thấy phía trước có một cái cửa, nơi đó hẳn là chỗ để vào sân thứ hai, lúc này thân ảnh Uy Vũ đường đã biến mất nơi cửa nhỏ. Hứa Tử Yên và Lộ Nghiễm Thiên vội vàng đuổi vào, bắt gặp người Uy Vũ đường đang phóng tới sân thứ ba. Hứa Tử Yên vừa bám sát đuổi theo đi tới sân thứ ba vừa nghĩ nơi ở của Vương Miểu đúng là rộng thật. Vừa tiến vào sân thứ ba, Hứa Tử Yên lập tức dừng bước, vươn tay lôi kéo Lộ Nghiễm Thiên nấp sau một cây đại thụ. Bởi vì nàng phát hiện chín người Lâm Phi Ngu đang đứng trong sân. Hứa Tử Yên trông thấy nhóm Lâm Phi Ngu đứng cạnh mấy người trung niên, trong đó một tu sĩ mặt heo đang dẫn nhóm Lâm Phi Ngu đứng trước một lồng sắt nói gì đó. Kỳ thực tại hội đấu giá Lâm Phi Ngu cùng Vương Miểu tranh đoạt hai mươi cây Xích Dương thảo là vì Lâm Phi Ngu dù sao cũng xuất thân từ Thái Huyền phong, luyện đan là môn học bắt buộc của nàng, đương nhiên biết tác dụng của hai mươi cây Xích Dương thảo. Tài lực của nàng há có thể so sánh với chủ nhân một yêu sủng viên, cuối cùng bị Vương Miểu đánh bại triệt để. Sau khi Vương Miểu rời khỏi, Lâm Phi Ngu không cam lòng, theo đuôi Vương Miểu, muốn thương lượng với Vương Miểu, xem có thể bán vài cây trong số hai mươi cây Xích Dương thảo cho nàng được không. Ai ngờ vừa tiến vào yêu sủng viên của Vương Miểu, Lâm Phi Ngu thoáng chốc bị đám yêu sủng này mê hoặc, quên béng mục tiêu tới đây. Kết quả, Vương Miểu kia đang dốc toàn lực lừa gạt Lâm Phi Ngu mua yêu sủng. Mà đúng lúc này, bọn họ nghe được tiếng bước chân, tu sĩ mặt heo quay đầu ngó lại, thần sắc thoáng biến đổi, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên, cười với tu sĩ mặt đen: “Nghiêm huynh, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ tiểu đệ thế.” “Vương Miểu, bớt nói nhảm. Lúc trước ta ủy thác ngươi bắt một con yêu mã cho con ta chơi, ngươi đáp ứng rất thoải mái, hơn nữa ta đã trả cho ngươi một nghìn trung phẩm linh thạch làm tiền đặt cọc. Thế nào? Giờ ngươi muốn đổi ý? Đừng nói cho ta, lần này ngươi không bắt được yêu mã.” Vương Miểu tiến lên hai bước, cười giả lả: “Nghiêm huynh, huynh nói thế nào ấy chứ, chuyện Vương Miểu ta đã đáp ứng, cớ sao không làm? Chỉ là, lần này yêu mã bắt được thật sự không tốt lắm, có hơi không xứng với lệnh công tử. Như vậy đi, Nghiêm huynh cố thư thả thêm mấy ngày. Ta nhất định bắt cho huynh một con yêu mã thật tốt.” Cơ mặt Nghiêm Tử giật vài cái, ánh mắt sắc như dao lia tới Vương Miểu, cười gằn nói: “Bớt nói mấy lời nhảm nhí này với ta, hôm nay ta sẽ bắt con yêu mã kia đi. Xứng hay không xứng với con ta, không cần ngươi quan tâm. Ngươi cầm tiền đặt cọc của ta, con yêu mã kia nên là của ta, cho dù đến Tán Tiên minh nói lý, ta cũng không sợ ngươi.” Hứa Tử Yên trốn ở một nơi bí mật gần đó, ánh mắt đảo qua gương mặt mấy người Lâm Phi Ngu, thấy biểu tình các nàng không giống xảy ra tranh chấp gì với Vương Miểu. Quan sát tới cái lồng sắt trước các nàng, trong lồng sắt giam giữ một con ngân sắc yêu lang, cả thân màu trắng bạc, hết sức oai phong, ngay cả Hứa Tử Yên liếc mắt thôi trong lòng đã có chút thinh thích. “Lẽ nào nhóm Lâm Phi Ngu theo Vương Miểu đến đây không phải vì hai mươi cây Xích Dương thảo, mà là vì con yêu lang bị nhốt trong lồng kia?” Vương Miểu thấy thái độ cương quyết của Nghiêm Tử, nội tâm cũng khó chịu. Lần này thủ hạ của hắn thật sự bắt được một con yêu mã, mỗi tội yêu mã thật sự quá đẹp, khiến Vương Miểu ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích nó. Thành thử, hắn không muốn bán cho Nghiêm Tử. Tính chờ hai ngày nữa chuyển về sơn trang ở ngoại ô Tán Tiên thành của hắn, giữ lại cho con trai hắn chơi. Hắn nghĩ việc này chẳng to tát lắm, chờ qua mấy ngày nữa bắt cho Nghiêm Tử một con yêu mã khác là được. Ai ngờ, thời điểm đưa yêu mã vào thành, bị con trai Nghiêm Tử là Nghiêm Vĩ bắt gặp. Tiểu tử này liếc mắt liền thích con yêu mã kia, trở về mách phụ thân, thế nên mới có chuyện Nghiêm Tử tự mình đến đòi yêu mã. Nghe Nghiêm Tử cứng rắn nói, Vương Miểu gượng cười: “Nghiêm huynh, nói như vậy không hay lắm, huynh và ta giao tiếp chẳng phải một hai lần. Lần này là Vương Miểu ta xin lỗi huynh, qua mấy ngày nữa, ta sẽ bắt cho lệnh công tử một con yêu mã, miễn phí đưa đến quý phủ, xem như ta nhận lỗi có được không?” “Ta chỉ muốn con yêu mã kia, con khác ta không cần.” Nghiêm Vĩ đứng cạnh phụ thân, lớn tiếng quát: “Vương Miểu, Uy Vũ đường bọn ta không phải dễ lừa gạt như vậy. Con yêu mã kia ta đã trông thấy, ta chỉ muốn con yêu mã kia.” Nghiêm Tử lớn tuổi mới có con trai, cực kỳ sủng ái đứa con trai duy nhất này của hắn, nghe con trai mình nhận định con yêu mã kia, trầm mặt nói: “Vương Miểu, đừng nói vẩn vơ. Con yêu mã kia hôm nay ta muốn chắc rồi, mau khiêng nó ra cho ta.” “Được lắm.” Vương Miểu bị hai cha con Nghiêm Tử chọc tức, trầm giọng quát: “Yêu mã ta sẽ không bán cho ngươi. Chẳng phải là tiền đặt cọc thôi sao, bội ước cũng chỉ đền gấp đôi, cộng thêm tiền đặt cọc của ngươi, ta trả ngươi ba nghìn trung phẩm linh thạch.” Nghiêm Tử vừa nghe thế liền cáu, thế nào? Khinh thường ta? Khi dễ ta không có tiền? Mặt càng xệ hơn, nhìn chằm chằm Vương Miểu lớn tiếng quát: “Vương Miểu. Yêu mã hôm nay ta nhất định phải mang đi. Bằng không đừng trách ta hủy đi cái yêu sủng viên này của ngươi.” “Ngươi cứ thử xem.” Vương Miểu đáp trả không chút yếu kém, có điều nội tâm thật sự có hơi sợ hãi. Yêu sủng viên này của hắn không mang tính chất bang hội, chỉ là tính chất một cửa hàng. Vả lại không phải cửa hàng có bối cảnh vững chắc gì, thực lực đúng là không cách nào so sánh với Uy Vũ đường của Nghiêm Tử. Giả như thật sự động thủ tới Nghiêm Tử, đừng nói đánh không lại Uy Vũ đường, chỉ cần bảy người Nghiêm Tử trước mắt đã có thể hủy đi yêu sủng viên của hắn. Hơn nữa, nơi này là chỗ nào? Ở đây chính là chỗ của Vương Miểu hắn, đánh lên thật thì uy năng đôi bên sống mái với nhau phát ra, sợ rằng sẽ san bằng yêu sủng viên của hắn, tổn thất của hắn lớn khỏi bàn. Nghiêm Tử nghe Vương Miểu nói, cười to ha hả, trong mắt lại không chút ý cười, hoàn toàn lạnh lẽo, lời nói ra như rít qua kẽ răng: “Ta không chỉ muốn hủy đi chỗ của ngươi một lần, chờ ngươi xây lại, ta sẽ tới hủy tiếp. Ngươi xây một lần, ta hủy một lần.” Thấy biểu tình Nghiêm Tử, trong lòng Vương Miểu thoáng chốc ‘lộp bộp’ vài cái. Hắn biết Nghiêm Tử lần này là tức giận thật, nhưng hắn rất luyến tiếc con yêu mã kia. Lần đầu tiên hắn gặp qua con yêu mã thần tuấn như vậy, khiến hắn vừa thấy đã thích. Mà yêu mã thần tuấn tới cỡ nào thì cũng chỉ là một con yêu mã, vì một con tam giai yêu mã hủy đi cơ nghiệp của mình, Vương Miểu làm sao chịu đựng nổi. Nghĩ tới đây, hắn không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn cơn phẫn nộ, thay một khuôn mặt tươi cười: “Nghiêm huynh, huynh xem không phải là một con yêu mã thôi sao? Con yêu mã lần này bắt về, con trai của ta đặc biệt thích. Vậy đi, huynh cho ta một chút thời gian, đến lúc đó ta tặng không cho lệnh công tử một con yêu mã để xin lỗi, huynh xem coi thế nào?” Bỗng nhiên, từ sau nhà truyền đến một tiếng hô: “Đường chủ, yêu mã ở chỗ này.” Thì ra ngay khi Nghiêm Tử và Vương Miểu khắc khẩu, một thủ hạ của Nghiêm Tử len lén rời khỏi, đi xung quanh tìm con yêu mã kia. Cuối cùng để hắn tìm được trong một tiểu viện. Nghiêm Tử vừa nghe người mình tìm được yêu mã, vươn tay đẩy Vương Miểu ra, lướt nhanh qua nhà đi tới hậu viện. Một đám người đều theo sát Nghiêm Tử đi xuyên qua nhà. Hứa Tử Yên và Lộ Nghiễm Thiên từ đằng sau đại thụ bước ra ngoài, nhìn xuyên qua thấy phía sau còn có một tiểu viện. Tại tiểu viện đặt một lồng sắt, trong lồng đang giam giữ một con yêu mã. Yêu mã kia trông hết sức thần tuấn, lông mao thật dài, bờm ngựa sống động, đừng nói người khác, chính Hứa Tử Yên nhìn thoáng qua cũng vô cùng thích. Mà ngay khi ấy, bên tai Hứa Tử Yên truyền đến tiếng Lộ Nghiễm Thiên truyền âm: “Tiểu muội, tình huống không hay rồi.” “Làm sao vậy?” Hứa Tử Yên sửng sốt, nhẹ giọng truyền âm. “Ta vừa nhìn con yêu mã kia, đã thấy không đúng.” Trong giọng nói Lộ Nghiễm Thiên ẩn chứa bất an dày đặc. “Vì sao?” Hứa Tử Yên truyền âm hỏi, ánh mắt quan sát con yêu mã từ trên xuống dưới. “Muội có phát hiện con yêu mã kia có điểm gì khác lạ không?” Thanh âm Lộ Nghiễm Thiên khá là sầu lo. Hứa Tử Yên nghiêm túc đánh giá yêu mã, song nàng quả thực không nhìn ra điểm gì khác lạ. Cảm nhận của nàng chính là quá mức thần tuấn, đành nhẹ giọng truyền âm: “Ta nhìn không ra cái gì? Lão ca ca, rốt cuộc là chuyện gì?” Còn chưa đợi Lộ Nghiễm Thiên trả lời, bên tai đã nghe tiếng hô của Lâm Phi Ngu: “Oa, yêu mã này thần tuấn ghê, ta thích. Lão bản, muốn bao nhiêu linh thạch? Ta mua.” Hứa Tử Yên nghe xong tiếng la của Lâm Phi Ngu, cười khổ không ngớt. Nghiêm Tử quay đầu nhìn nhóm Lâm Phi Ngu, không khỏi nhướng mày. Hắn chớp mắt đã nhận ra nhóm Lâm Phi Ngu, bởi vì lúc mấy người Hứa Tử Yên và Tiềm bang lên lôi đài, hắn có ở dưới lôi đài xem náo nhiệt, tất nhiên nhận ra ngay. Dựa vào ý nghĩ cá nhân của Nghiêm Tử, muốn thu thập nhóm Lâm Phi Ngu đó là một bữa sáng, nhưng Nghiêm Tử hẵng có chút kiêng kỵ cửu phẩm phù lục của Lâm Phi, bèn trầm giọng nói: “Vị đạo hữu này, mọi việc đều có thứ tự trước sau, ta đã đặt tiền cọc.” Lâm Phi Ngu tại Thái Huyền tông đã quen thói ngang ngược kiêu ngạo, nghe vậy trừng mắt đáp trả: “Thế nào? Hiện tại người ta không muốn bán cho ngươi, ta muốn mua không được à?” “Ngươi…” Nghiêm Tử kiêng kỵ nhóm Lâm Phi Ngu trong tay có cửu phẩm phù lục, cũng không tính lui bước như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đôi bên liền giằng co. Hứa Tử Yên và Lộ Nghiễm Thiên đứng xa ở cửa, Lộ Nghiễm Thiên nghe câu hỏi của Hứa Tử Yên. Đầu mày nhíu chặt, nhỏ giọng truyền âm: “Muội nhìn kỹ ánh mắt yêu mã kia.” Hứa Tử Yên nghe vậy thì xem thật kỹ ánh mắt yêu mã, vừa nhìn, cả người lập tức chấn động. Bởi vì nàng thấy được trong ánh mắt yêu mã tràn ngập bi ai, hơn nữa đang không ngừng rơi lệ. “Đây là… thế nào?” Hứa Tử Yên khiếp sợ truyền âm hỏi Lộ Nghiễm Thiên. “Ai.” Lộ Nghiễm Thiên khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục truyền âm: “Tại Trung Nguyên có một tông môn là Thần Cơ tông, tông môn này có một loại thượng cổ cấm pháp, có thể biến nhân loại thành yêu thú. Đây không đơn giản là thủ thuật che mắt, mà thật sự biến tu sĩ thành yêu thú. Có điều loại cấm pháp này tiêu hao pháp lực vô cùng nghiêm trọng, không phải vạn bất đắc dĩ, tu sĩ Thần Cơ tông sẽ không sử dụng loại cấm pháp ấy. Con yêu mã này chính là bị cấm pháp biến thành, thời gian ta chu du Thương Mang đại lục, đã từng gặp một tu sĩ Thần Cơ tông thi triển loại cấm pháp ấy, chỉ là không biết vì sao con yêu mã này cuối cùng lại lạc tới tay Vương Miểu kia.” “Vậy mà… có loại cấm pháp này.” Hứa Tử Yên nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối. Bên kia Nghiêm Vĩ thấy phụ thân bị Lâm Phi Ngu làm cho bế tắc, đột nhiên cười ha hả: “Vị tiên tử này dáng dấp lớn lên khiến người thích, miệng lưỡi cũng lợi hại lắm. Nhưng ngươi chớ quên đây là đâu, đây là Tán Tiên thành, không phải Thái Huyền tông các ngươi. Nếu ta đem hành vi tại chỗ này của ngươi tản ra ngoài Tán Tiên thành, thì kể cả các ngươi là cường long, chưa chắc đã có thể an toàn rời khỏi Tán Tiên thành. Tại Tán Tiên thành mấy tu sĩ tông môn giống các ngươi, không một ai có kết cục tốt.” Lâm Phi Ngu nghe xong, sắc mặt tức giận đến đỏ bừng, vừa định lên tiếng lại bị Vưu Nguyệt ngăn cản: “Phi Ngu, chuyện này vốn dĩ không liên quan tới chúng ta, chúng ta không nên tham dự thì hơn.” “Hừ.” Lâm Phi Ngu lạnh lùng hừ một tiếng với Nghiêm Vĩ, cuối cùng không nói thêm gì. Cha con Nghiêm Tử thấy Lâm Phi Ngu không cùng bọn họ đoạt yêu mã nữa, không muốn phức tạp hóa, Nghiêm Tử lại một lần nữa chuyển hướng Vương Miểu: “Vương Miểu, đây là chín phần linh thạch còn lại, con yêu mã này ta khiêng đi.” Nói xong, ném luôn một túi trữ vật vào lòng Vương Miểu, kế tiếp vung tay lên. Nghiêm Vĩ vọt tới trước con yêu mã kia, quát lên với Vương Miểu: “Còn không mở lồng sắt?” Vương Miểu xanh mặt đứng tại chỗ, cặp cha con Nghiêm Tử này hôm nay một điểm mặt mũi cũng không chừa cho hắn, làm trò khiến hắn bẽ mặt trước người khác. Nghiêm Vĩ thấy Vương Miểu xanh mặt đứng im, cười đắc ý, cầm lấy ổ khóa lồng sắt, pháp lực trong tay tràn ra, biến ổ khóa kia thành sắt vụn. Hắn vươn tay bắt được cương ngựa, lôi con yêu mã từ lồng sắt ra. Con yêu mã đột nhiên ngẩng đầu hí vang, hai mắt to không ngừng chảy nước mắt, tiếng kêu tràn ngập thê lương. Hứa Tử Yên không khỏi quay đầu đi chỗ khác, trong lòng có chút chua xót, ánh mắt cũng hơi ướt át. Lộ Nghiễm Thiên thở ngắn than dài, lắc đầu đứng im lặng. Lâm Phi Ngu nghe tiếng kêu bi thảm của yêu mã, thấy yêu mã chảy nước mắt, nàng làm sao có thể nhẫn nhịn? Thân hình vút lên tới trước mặt yêu mã, chụp lấy cương ngựa, lớn tiếng quát: “Buông tay, ngựa này ta muốn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]