Lộ Nghiễm Thiên trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng vẫn không bỏ được lòng tự tôn của hắn, lại không muốn vứt bỏ cơ hội này. Cuối cùng, hắn đưa ra một quyết định thoạt nhìn đến hắn còn cho rằng không có hy vọng gì. Hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên, ngữ khí cực kỳ bất đắc dĩ: “Tiểu muội, muội năm nay bao nhiêu?”
Hứa Tử Yên nghe vậy sửng sốt, không biết Lộ Nghiễm Thiên vì sao muốn hỏi tuổi mình, song vẫn nhẹ giọng hồi đáp: “Mười sáu tuổi.”
“Tiểu muội, lão ca ca hiện tại có hai biện pháp. Một là, từ hôm nay trở đi, muội liệt kê nguyên liệu luyện chế lục phẩm Liệt Dương đan cho ta biết, ta đi thu thập những dược liệu này. Chờ ta thu thập đủ, đợi thời điểm tiểu muội có thể luyện chế lục phẩm Liệt Dương đan, khẩn cầu tiểu muội có thể luyện chế cho ta, đồng thời vận dụng chân nguyên của muội trị liệu cho ta. Đến lúc đó, muội cứ nói một cái giá. Bất kể là bao nhiêu linh thạch, lão ca ca ta sẽ dùng thời gian cả đời đi kiếm linh thạch trả cho muội.”
Nghe xong những lời của Lộ Nghiễm Thiên, biểu tình trên mặt Hứa Tử Yên không chút biến hóa, vẫn lẳng lặng nhìn hắn.
Nét mặt già nua của Lộ Nghiễm Thiên không khỏi đỏ bừng, hắn biết, một viên Liệt Dương đan có giá gì. Đó chính là giá một món hạ phẩm bảo khí, huống chi là chín viên Liệt Dương đan. Về sau lại bắt Hứa Tử Yên tiêu hao chân nguyên của mình, nói không chừng còn chọc tới Trung Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593412/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.