Tiếp tục nhìn đồ Hứa Tử Yên cầm trong tay, thì ra là thứ hắn ngẫu nhiên thu được tại một nơi bỏ hoang ở vùng Trung Nguyên. Hắn biết cây sáo kia là một món bảo khí, càng biết đó là một món vô bổ. Bán cao không ai mua, bán thấp bản thân lại không cam lòng.
Cho nên, cây sáo này vẫn luôn đặt bên cạnh lão tu sĩ. Hôm nay thấy có một tiểu nha đầu Luyện Khí kỳ tầng thứ tám yêu thích không buông tay vuốt ve cây sáo. Lão tu sĩ biết Hứa Tử Yên có thể là đệ tử trong thế gia tu tiên nào đó, có thể bởi vì thông thạo âm luật mà thích cây sáo này. Tròng mắt đảo qua đảo lại, nghĩ bụng, cây sáo này căn bản đối với hắn là một thứ vô bổ, dứt khoát thử xem có thể lừa gạt tiểu nha đầu này ra một giá tốt không.
Vì vậy, hắn lập tức thu lại biểu tình mất kiên nhẫn, ngồi tại chỗ cười tủm tỉm nhìn Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên mải mê vuốt ve một hồi, mới cảm giác được lão tu sĩ đang nhìn mình. Ngẩng đầu lên, thấy lão tu sĩ mang vẻ mặt hiền lành cười tủm tỉm, thì ngượng ngùng hỏi: “Tiền bối, cây sáo này của ngươi bán thế nào?”
“Tiểu cô nương, cây sáo này chính là một món bảo khí đấy.” Lão tu sĩ trịnh trọng nói.
“Ừ, ta biết.” Hứa Tử Yên gật đầu nhẹ giọng đáp.
“Tiểu cô nương, nếu ngươi đã biết đây là bảo khí, vậy ngươi chắc cũng biết giá trị của bảo khí.” Ánh mắt lão tu sĩ lóng lánh nhìn Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593403/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.