“Phải thì sao?” Lâm Phi Ngu vừa thốt câu này ra khỏi miệng, Vưu Nguyệt lập tức biến sắc, thầm nghĩ: “Thôi hỏng.”
Ánh mắt tu sĩ Tiềm bang Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy liền âm trầm, lạnh lùng nói: “Thế nào? Các ngươi đã quét đi mặt mũi của Tiềm bang bọn ta, như vậy hôm nay các ngươi chỉ có hai con đường để đi. Một con đường là giao ra một trăm viên thượng phẩm linh thạch đền tội, một con đường khác là trái lại đi theo chúng ta, sau đó chờ người lớn nhà ngươi dùng một trăm viên thượng phẩm linh thạch đến chuộc các ngươi về. Có điều, người lớn nhà các ngươi tới muộn một ngày, giá này sẽ tăng thêm mười viên thượng phẩm linh thạch.”
“Nếu hai con đường này ta đều không chọn?” Lâm Phi Ngu không để ý tới ánh mắt Vưu Nguyệt, đi ra từ sau lưng Vưu Nguyệt, lạnh lùng trừng mắt tu sĩ Tiềm bang đối diện.
“Ha ha, thế cũng không sao. Các ngươi đồng dạng còn có hai con đường để đi. Một con đường là bị người Tiềm bang bọn ta đánh cho tàn phế, sau đó khi các ngươi rời khỏi Tán Tiên thành, bọn ta sẽ giết chết các ngươi.”
“Các ngươi không sợ quy củ Tán Tiên thành hay sao?” Lâm Phi Ngu cất giọng mỉa mai nhìn tu sĩ Tiềm bang đối diện.
“Sợ, bọn ta đương nhiên sợ. Cho nên bọn ta sẽ không đánh chết các ngươi, mà chỉ làm mấy loại chuyện không khác gì đánh chết các ngươi, ví dụ phế đi tu vi. Bọn ta chỉ là chặt đứt một chân của mỗi người các người, đợi chân kia của các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593395/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.