Nghe xong Lâm Phi Ngu nói, Hứa Tử Yên rơi vào trầm tư, đột nhiên trong đầu chợt lóe, nhớ tới bản thân từng trực tiếp khắc chế phù lục lên mũi tên, liền mở miệng hỏi: “Vậy nếu trực tiếp chế tác phù lục lên con rối thì sao?”
Ánh mắt Lâm Phi Ngu liền lộ ra ý khâm phục, song ngữ khí vẫn ảm đạm: “Tử Yên sư muội, muội thật sự rất giỏi. Biện pháp này là toàn bộ Thái Huyền tông nửa năm sau mới nghĩ ra được, biện pháp này vẫn không hữu dụng. Bởi vì trực tiếp khắc chế phù lục lên con rối, lực công kích thì có, nhưng nó lại chỉ có một lần duy nhất. Tốn nhân lực cùng nguyên liệu nhường ấy, lại chỉ có thể sử dụng một lần thì hỏng, đó không phải gân gà thì là gì.”
Hứa Tử Yên lập tức nhớ tới phù tiễn bản thân chế tác, quả thực chỉ dùng được một lần. Uy lực là đủ mạnh, nhưng cũng là một vật tiêu hao. Nếu muốn đạt tới uy lực kia, phù tiễn bản thân chế tác so với con rối đơn giản và rẻ hơn nhiều, dùng một con rối để đạt tới hiệu quả kia, quả thực mất nhiều hơn được.
Hứa Tử Yên đứng tại chỗ, trong đầu nhanh chóng suy tư. Nếu muốn chế tác con thành một pháp khí, nhất định phải trực tiếp khắc chế phù lục lên con rối. Muốn cho nó có thể định hướng công kích, việc này cũng không khó, chỉ phải khắc chế phù trận phức tạp một ít. Còn nếu muốn vừa có thể công kích kẻ địch lại không tổn hại tới bản thân, thì yêu cầu đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593374/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.