Hứa Tử Yên buông phù bút, hai tay nâng tấm phù bảo trên bàn, cẩn thận ngắm nghía, vận dụng tinh thần lực xem xét. Cuối cùng kết luận bản thân chế tác là một tấm nhất phẩm phù bảo, có thể sử dụng lặp lại mười lần. Uy lực của nó hẳn là gấp đôi cửu phẩm phù lục, cơ mà vẫn không bằng tấm phù bảo đoạt được từ Tiêu gia Hứa Hạo Nhiên cho nàng.
Dọn dẹp mọi thứ trên bàn, vừa mới chuẩn bị đi tắm rửa một cái, nghỉ ngơi cho khỏe, liền nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng phi kiếm xé gió. Hứa Tử Yên sửng sốt, là ai vào đêm hôm khuya khoắt đi đến chỗ mình thế.
Đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện dưới ánh trăng, Hứa Lân đứng cách mình không xa. Đằng sau hắn là người mặt sẹo cụt tay.
“Tiền bối.”
Trong lòng Hứa Tử Yên chấn động, thoáng chốc hiểu rõ nguyên do Hứa Lân muốn tới gặp mình. Chỉ sợ hắn đã biết thân thế của mình, song hắn tới gặp mình làm chi? Hắn sẽ nói cái gì?
Hứa Tử Yên đã không còn lo lắng, nhưng trong lòng lại cực kỳ không muốn đối mặt với tình huống như vậy.
Người mặt sẹo cụt tay mỉm cười gật đầu với Hứa Tử Yên, thân hình chợt lóe, thân ảnh biến mất giữa hư không. Trên ngọn núi nhỏ này chỉ còn lại Hứa Tử Yên và Hứa Lân.
“Tử Yên…” Hứa Lân khẽ nói: “Ta phải đi.”
“Ta biết.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu.
“Lần trước muội giúp phụ thân mang đan dược cho ta. Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.”
Hứa Tử Yên và Hứa Lân đồng thời nhìn nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593331/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.