Chương trước
Chương sau
Hứa Tử Yên buông phù bút, hai tay nâng tấm phù bảo trên bàn, cẩn thận ngắm nghía, vận dụng tinh thần lực xem xét. Cuối cùng kết luận bản thân chế tác là một tấm nhất phẩm phù bảo, có thể sử dụng lặp lại mười lần. Uy lực của nó hẳn là gấp đôi cửu phẩm phù lục, cơ mà vẫn không bằng tấm phù bảo đoạt được từ Tiêu gia Hứa Hạo Nhiên cho nàng.
Dọn dẹp mọi thứ trên bàn, vừa mới chuẩn bị đi tắm rửa một cái, nghỉ ngơi cho khỏe, liền nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng phi kiếm xé gió. Hứa Tử Yên sửng sốt, là ai vào đêm hôm khuya khoắt đi đến chỗ mình thế.
Đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện dưới ánh trăng, Hứa Lân đứng cách mình không xa. Đằng sau hắn là người mặt sẹo cụt tay.
“Tiền bối.”
Trong lòng Hứa Tử Yên chấn động, thoáng chốc hiểu rõ nguyên do Hứa Lân muốn tới gặp mình. Chỉ sợ hắn đã biết thân thế của mình, song hắn tới gặp mình làm chi? Hắn sẽ nói cái gì?
Hứa Tử Yên đã không còn lo lắng, nhưng trong lòng lại cực kỳ không muốn đối mặt với tình huống như vậy.
Người mặt sẹo cụt tay mỉm cười gật đầu với Hứa Tử Yên, thân hình chợt lóe, thân ảnh biến mất giữa hư không. Trên ngọn núi nhỏ này chỉ còn lại Hứa Tử Yên và Hứa Lân.
“Tử Yên…” Hứa Lân khẽ nói: “Ta phải đi.”
“Ta biết.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu.
“Lần trước muội giúp phụ thân mang đan dược cho ta. Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.”
Hứa Tử Yên và Hứa Lân đồng thời nhìn nhau, phát hiện đôi bên tựa hồ trở nên xa lạ rất nhiều. Hứa Lân không cam lòng nhắm hai mắt lại, đợi mở to mắt lần nữa, trong mắt để lộ vẻ kiên định, nghiêm túc nói: “Tử Yên, theo ta đi đi.”
Hứa Tử Yên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tử Yên, dựa vào tư chất của muội, Thái Huyền tông không xứng thu muội làm đồ đệ. Cùng ta đi, muội sẽ nhận được cơ hội tu luyện rất tốt.”
Hứa Tử Yên vẫn lắc đầu như trước.
“Tử Yên, giữa chúng ta không có quan hệ huyết thống.”
Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói: “Lân sư huynh, ta có con đường của chính ta.”
Hứa Lân lại một lần nữa nhắm hai mắt, đợi khi hắn mở mắt, trong mắt như trước biểu lộ vẻ thống khổ.
“Vì sao?” Giọng nói Hứa Lân mang theo ý không hiểu và không cam lòng.
“Duyên tụ duyên tán, là cơ duyên cũng là gông cùm, si nhi còn không tỉnh ngộ.”
Thời điểm Hứa Tử Yên đang không biết phải nói gì, giọng nói người mặt sẹo cụt tay bỗng vang lên trong đầu Hứa Lân, văng vẵng mãi không tiêu tán. Hứa Lân bỗng nhiên bừng tỉnh, ánh mắt tuy rằng còn một tia lưu luyến, lại trở nên trong suốt. Nhưng người mặt sẹo cụt tay với Hứa Tử Yên vẫn khẽ than trong lòng, chính là một tia lưu luyến kia, không biết tương lai sẽ dẫn đến bao nhiêu gợn sóng.
Một tia lưu luyến trong mắt Hứa Lân ẩn vào sâu trong đáy mắt, ánh mắt trong suốt nhìn Hứa Tử Yên đối diện, nhẹ giọng nói: “Tử Yên muội muội, bảo trọng.”
“Lân sư huynh, bảo trọng.” Hứa Tử Yên cũng khẽ nói.
“Phụ thân, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Hai thân ảnh biến mất trong trời đêm, Hứa Tử Yên im lặng nhìn phương hướng Hứa Lân biến mất, thầm nghĩ: “Lân sư huynh có vị tiền bối kia chỉ điểm và hỗ trợ, không biết đến khi gặp lại, hắn sẽ là tu vi gì, liệu có cao hơn mình không?”
Nghĩ đến đây, trong lòng vậy mà không thể ngăn chặn nổi lên một trận ý chí chiến đấu dày đặc, ý chí chiến đấu hóa thành chiến ý bốc khỏi cơ thể Hứa Tử Yên.
Chiến ý bất thình thình vụt tắt, nhìn xuống dưới núi, chỉ thấy thân hình Hứa Hạo Nhiên xuất hiện trong bóng đêm, đang từ từ đi tới chỗ mình.
“Đại bá.” Thấy Hứa Hạo Nhiên đi tới trước mặt mình, Hứa Tử Yên khom người thi lễ chào.
“Lân nhi đi rồi?”
“Dạ.”
“Nó cuối cùng vẫn muốn tới gặp con một lần.”
Hứa Tử Yên im lặng.
“Ai ~~” Hứa Hạo Nhiên than nhẹ một tiếng.
Hứa Tử Yên vẫn trầm mặc như trước.
Hứa Hạo Nhiên lặng lẽ lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên tiếp nhận, vận dụng tinh thần lực đảo qua, phát hiện bên trong đầy một túi trữ vật đan dược, lập tức hiểu rõ đây là người mặt sẹo cụt tay đưa cho Hứa Hạo Nhiên, để cảm tạ hắn có công dưỡng dục Hứa Lân. Nghĩ đến Hứa Hạo Nhiên có thể cho bản thân một ít, trong lòng cũng có chút vui mừng, liền yên lặng thu vào.
Hai người đứng dưới ánh trăng, đều trầm mặc không nói, trong lúc nhất thời chung quanh yên tĩnh hẳn. Qua thật lâu sau, Hứa Hạo Nhiên lại khẽ than một tiếng, phảng phất có tâm sự chưa quyết, cuối cùng quay đầu nhìn Hứa Tử Yên nói: “Yên nhi, con hiện giờ đã trở thành đệ tử đại tông môn phương bắc Thái Huyền tông. Vốn dĩ Lân nhi cũng có thể gia nhập Thái Huyền tông, nhưng giờ nó đã có nơi tốt hơn để đi. Thiên Lang có gia nhập Thái Huyền tông hay không đều được. Thiên Hải và Lam nhi muốn gia nhập Thái Huyền tông chỉ sợ sẽ có một ít khó khăn, song nếu muốn gia nhập trung đẳng tông môn, hẳn là có cơ hội rất lớn.”
Nói tới đây, Hứa Hạo Nhiên im lặng, không nói thêm gì nữa, thần sắc tựa hồ đang đấu tranh kịch liệt.
“Vậy Kỳ sư huynh thì sao?” Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi, trong lòng đã mơ hồ đoán được Hứa Hạo Nhiên rối rắm chuyện gì.
“Kỳ nhi, nếu như đi trung đẳng tông môn, hẳn sẽ có cơ hội rất lớn. Cơ mà gia tộc luôn cần một thế hệ thiếu niên trưởng thành đứng lên đi nhận trách nhiệm gia tộc. Đáng lẽ vị trí tộc trưởng tương lai chính là thuộc về Yên nhi con, hoặc Lân nhi, Thiên Lang và Kỳ nhi. Giờ con đã trở thành đệ tử Thái Huyền tông, Lân nhi cũng rời khỏi gia tộc, về phần Thiên Lang…”
Hứa Hạo Nhiên cười khổ nói: “Từ khi trải qua lần đào vong đó, cả người nó đều thay đổi. Vốn trước kia còn ham thích vị trí tộc trưởng, ở nội đường kéo bè kết phái. Hiện tại lại hoàn toàn từ bỏ, một lòng đắm chìm vào tu luyện. Tầm mắt của nó đã rộng mở, thế tục giới đã không còn ở trong lòng nó. Nếu Kỳ nhi lại gia nhập vào tông môn, vậy tương lai Hứa gia…”
“Nhưng nếu đại bá cưỡng ép giữ Kỳ sư huynh ở lại gia tộc, thì thật không công bằng với Kỳ sư huynh.”
“Ta cũng đang rối rắm vấn đề này, tối nay Công Tôn Kình Thiên đến đây, ngược lại làm ta hạ quyết tâm. Yên nhi, không nói gạt con, Công Tôn Kình Thiên tặng cho Hứa gia chúng ta số lượng lớn đan dược, có thể dùng không đếm xuể. Có số đan dược này, hơn nữa có công pháp pháp ý thông thiên con lưu lại. Ta nghĩ, chỉ cần Kỳ nhi chịu nỗ lực, chưa chắc sẽ kém mấy đệ tử trung tiểu tông môn.”
Hứa Tử Yên im lặng, thật lâu sau, khẽ than một tiếng nói: “Đại bá, con cảm thấy chuyện này nên trưng cầu ý kiến của Kỳ sư huynh cho thỏa đáng.” Dừng một chập, Hứa Tử Yên nói tiếp: “Dù không có Kỳ sư huynh ở đây, có số lượng lớn thượng đẳng đan dược và công pháp, con tin tưởng đệ tử Hứa gia sẽ rất mau trưởng thành. Chưa hẳn không có nhân tuyển thích hợp cho vị trí gia chủ.”
Hứa Hạo Nhiên im lặng, cuối cùng cố cười nói: “Không nói việc này nữa. Yên nhi, con nghiên cứu phù lục thế nào rồi? Hôm nay không có nghe tiếng nổ mạnh nữa.”
Hứa Tử Yên bối rối cười cười, nhẹ giọng nói: “Vẫn còn đang nghiên cứu.”
“À.” Hứa Hạo Nhiên khẽ à một tiếng, đột nhiên khó hiểu hỏi: “Yên nhi, chẳng phải con đã có thể chế tác cửu phẩm phù lục à? Sao thời điểm chế tác phù lục vẫn còn nổ mạnh?”
Hứa Tử Yên nhẹ giọng giải thích: “Đại bá, con đang nghiên cứu phù bảo. Chỉ là không muốn người trong gia tộc biết, để tránh tiết lộ tin tức.”
Thần sắc Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, tiếp đó mừng như điên, sau lại nghiêm túc hẳn, sắc mặt như kính vạn hoa nhanh chóng biến đổi. Ánh mắt tìm kiếm mọi nơi, đồng thời dùng tinh thần lực phô thiên cái địa lan tỏa khắp bốn phía.
Hứa Tử Yên buồn cười nhìn vẻ mặt khẩn trương của đại bá, cười nhẹ nói: “Đại bá, con đã xem xét qua, chung quanh không có ai.”
“À, tốt tốt.” Hứa Hạo Nhiên xấu hổ cười cười, ngay sau đó lại khẩn trương, đè thấp giọng nói: “Yên nhi, con đã nghiên cứu ra chưa?”
Hứa Tử Yên nhẹ nhàng lắc đầu: “Vẫn chưa. Đại bá, mấy ngày nay con muốn suy tư kỹ càng một chút, xem kết quả thiếu sót ở điểm nào.”
Hứa Tử Yên trước mắt còn chưa tính nói cho Hứa Hạo Nhiên mình đã nghiên cứu chế tạo thành công. Một mặt bản thân lúc nãy chỉ thành công chế ra một tấm phù bảo, chứ chưa kiểm nghiệm nhiều lần. Mặt khác, Hứa Tử Yên chẳng qua nghĩ lúc bản thân rời khỏi gia tộc, lưu lại cho gia tộc vài tấm phù bảo là được. Phải biết rằng, Hứa Tử Yên chế tác một tấm phù bảo cũng hết sức không dễ dàng.
“Yên nhi, con cần gia tộc cung cấp cho con những gì?” Ánh mắt Hứa Hạo Nhiên lóe sáng nhìn Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên trầm ngâm một lát, trong vòng trữ vật của mình chỉ có một chút da nhất giai cùng nhị giai yêu thú lúc thu được tại rừng rậm Vô Tận, còn có máu nhất giai cùng nhị giai yêu thú, điều này đối với việc nghiên cứu của Hứa Tử Yên giá trị quả thực hơi thấp. Vì thế, liền nhẹ giọng nói với Hứa Hạo Nhiên: “Đại bá, con cần da và máu yêu thú, cấp bậc càng cao càng tốt.”
Hứa Hạo Nhiên đè thấp thanh âm nói: “Da và máu yêu thú cấp bậc cao nhất trong khố phòng chính là tứ giai, ngày mai ta liền tự mình đưa đến cho con một ít da và máu tam giai cùng tứ giai yêu thú.”
“Dạ vâng, cảm ơn đại bá.” Hứa Tử Yên đáp.
“Tốt rồi, Yên nhi, con cũng nghỉ ngơi đi. Đại bá trở về đây.”
“Yên nhi cung tiễn đại bá.”
Nhìn thân ảnh Hứa Hạo Nhiên rời đi, nghĩ đến những lời vừa rồi đại bá nói về Hứa Kỳ, Hứa Tử Yên khẽ than một tiếng, hơi lắc đầu, nghĩ bụng: “Làm đệ tử đại gia tộc cũng có nỗi bi ai của đệ tử đại gia tộc.”
Ngày thứ hai, Hứa Tử Yên bật dậy khỏi giường, rửa mặt một cái, tự nhiên có đệ tử đưa tới bữa sáng. Ăn xong, Hứa Tử Yên ngồi trong phòng chờ Hứa Hạo Nhiên đưa tới da và máu yêu thú. Đợi một canh giờ, Hứa Hạo Nhiên vẫn chưa tới. Vì thế, Hứa Tử Yên lại tu luyện một lát, đợi mãi đến khi ăn xong bữa trưa, lại qua đại khái một canh giờ, mới thấy Hứa Hạo Nhiên hầm hừ đi lên từ chân núi.
Bắt gặp Hứa Tử Yên đứng ở bên ngoài chờ mình, Hứa Hạo Nhiên xua tan cơn tức giận trên mặt, nói với Hứa Tử Yên: “Yên nhi, đại bá có chuyện nên tới trễ.”
Nói xong, đem một cái túi trữ vật đưa cho Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên tiếp nhận túi trữ vật trong tay Hứa Hạo Nhiên, phát hiện thần sắc Hứa Hạo Nhiên ẩn hàm tia tức giận. Trong lòng thông suốt, bèn nhẹ giọng hỏi: “Đại bá, có phải Kỳ sư huynh không đồng ý với ý kiến của người?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.