“Có thể.” Hứa Tử Yên đáp ứng thật sảng khoái, nàng vốn dĩ đã muốn đem pháp môn này truyền cho gia tộc, nhưng chỉ sợ bản thân trẻ tuổi, không có ai để ý đến mình. Lúc này tộc trưởng đã đưa ra yêu cầu, Hứa Tử Yên đương nhiên vui vẻ nói cho bọn họ, về phần bọn họ có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, đấy không phải chuyện Hứa Tử Yên cần lo lắng. Ít nhất Hứa Tử Yên để lại công pháp này, đã chỉ rõ một phương hướng cho tu sĩ Hứa gia. Còn việc tu sĩ Hứa gia có thể đi được bao xa trên con đường này, vậy thì phải xem tư chất và ngộ tính của mỗi cá nhân.
Hứa Tử Yên vừa thốt ra lời, liền nghe được toàn bộ đại điện ‘kịch’ một tiếng, tất cả mọi người đều bỗng dưng bật dậy, đồng thời ánh mắt kích động nhìn Hứa Tử Yên, một đám sắc mặt đỏ lên, ngay cả hai tay cũng hơi run run.
Hứa Tử Yên thấy thế liền phát hoảng, nàng biết bản thân một khi đáp ứng đem pháp môn này truyền cho gia tộc, nhóm thúc thúc bá bá trước mắt nhất định sẽ hết sức phấn khởi. Nhưng lại không ngờ bọn họ sẽ kích động đến nhường này, ngược lại dọa Hứa Tử Yên sợ tới mức cũng bật dậy theo, có chút lúng túng nhìn mọi người.
Thấy bộ dạng Hứa Tử Yên, nhóm thúc thúc bá bá lại nhìn dáng vẻ thất thố của nhau, trong lúc nhất thời phá lên cười ha hả.
Đợi tiếng cười tan hết, Hứa Hạo Nhiên mới kiềm chế tâm trạng vẫn đang kích động không thôi, mỉm cười hỏi Hứa Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593308/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.