“Đại âm vô thanh?” Trong lòng Hứa Tử Yên giật nảy lên, trong đầu giống như bắt được cái gì, lại giống như không tìm ra dấu vết nào.
Thấy bộ dạng mơ hồ của Hứa Tử Yên, Lang Gia chậm rãi nói: “Đừng cưỡng cầu, lấy cảnh giới hiện tại của ngươi, cưỡng cầu chỉ có hại mà thôi.”
Hứa Tử Yên thận trọng gật đầu, đặt cầm lên bàn, đứng dậy, thi lễ thật sâu với Lang Gia, cung kính nói: “Đa tạ tiền bối.”
Lang Gia khẽ lắc đầu, có chút cảm khái nói: “Không cần, ta đem diệt hồn dẫn truyền thụ cho ngươi, coi như là vật quy nguyên chủ mà thôi.”
“Tiền bối…” Hứa Tử Yên do dự đứng ở đó, mang biểu cảm muốn nói lại không biết có nên nói hay không. Thấy biểu cảm do dự của Hứa Tử Yên, Lang Gia có chút không kiên nhẫn, hơi bực bội nói: “Có chuyện thì nói, làm gì mà cứ ấp a ấp úng cứ như gặp phải mẹ chồng?”
Hứa Tử Yên bị lời của Lang Gia làm cho mặt mũi đỏ bừng, thi lễ với Lang Gia nói: “Chẳng hay tiền bối có biết một cầm khúc khác, long phượng minh?”
“Không biết.” Lang Gia lắc đầu, nói tiếp: “Công dụng của cầm khúc kia là giúp con người ổn định tinh thần cùng phụ trợ người khác, giúp người khác gia tăng công lực trong chiến đấu, không có chút lực hủy diệt, ta học nó làm chi?”
Hứa Tử Yên vụng trộm đổ mồ hôi một phen, nghĩ bụng: “Lang Gia tiền bối này bạo lực thật. Công pháp không có lực hủy diệt căn bản khinh thường đi học.”
Lang Gia nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593285/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.