“Ngươi thúi lắm.” Hàn Thanh Thanh tức giận quát: “Hứa gia các ngươi rốt cuộc có gan hay không? Đã giết Hàn Sư của Hàn gia ta, mà còn không dám thừa nhận. Hôm nay, ta sẽ đòi lại công bằng cho các tu sĩ phương bắc chết thảm.”
“Đòi lại công bằng.”
“Đòi lại công bằng.”
Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu kích động vung tay hô to, thân hình lại di chuyển tới trước một đoạn.
“Ê, đừng có chen lên phía trước, với tu vi của hai người các ngươi chạy tới trước để tìm chết hả?” Một tu sĩ nhìn lướt qua Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu, có lòng tốt nói.
“Vì gia tộc, vì đòi lại công bằng, cam nguyện rơi đầu, chứng tỏ nhiệt huyết.” Hứa Tử Yên phẫn nộ nói với tu sĩ kia. Tu sĩ kia không nói gì mà thương hại liếc nhìn bọn họ một cái, lách mình sang hai bên, Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu lại chen tới trước. Tu sĩ phương bắc và người Hứa gia đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng ở chỗ cao, còn tu sĩ Luyện Khí kỳ lơ lửng ở bên dưới Trúc Cơ kỳ, cách một đoạn khoảng cách. Lúc này Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu đã đứng dưới chân tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, ngẩng đầu ngước nhìn ba người. Đôi mắt Hứa Tử Yên đột nhiên lóe lên một màu xanh thẳm, tu vi ba người lập tức hiện ra trước mặt Hứa Tử Yên.
Trong ba người, chỉ có Chu Thạch Hổ kia là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm trung kỳ, hai người khác đều là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm sơ kỳ. Hứa Tử Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593272/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.