Lăng Tiêu kích động bật dậy. Ngay cả Lâm Nhu Nhi suy yếu dựa vào vách động cũng hô hấp dồn dập. Ngữ khí Lăng Tiêu có chút hả hê nói: “Ông trời có mắt, Nhu nhi muội muội của ta vậy mà còn nhớ rõ chuyện lúc muội ấy ba tuổi, hơn nữa cảm giác huyết mạch tương liên, khiến muội ấy lập tức tin tưởng ta. Vì thế, ta liền dẫn theo muội muội thoát khỏi Xích Dương tông. Nhưng thật không ngờ là, tặc nhân Lâm Tắc Ngôn vậy thông cáo thiên hạ nói là ta bắt cóc nữ nhi của hắn, ta khinh, lão ta vậy mà không biết xấu hổ lấy lý do này phát động toàn bộ phương bắc tróc nã ta.”
“Vậy sao ngươi không công bố tình huống chân thật cho tu tiên giới phương bắc?” Hứa Tử Yên tò mò hỏi.
“Sẽ có người tin sao?” Lăng Tiêu phẫn nộ nói: “Lại nói ta dám sao? Nếu để người tu tiên giới biết ta có mang bảo tàng, bọn họ sẽ theo chủ trương chính nghĩa, hay là sẽ cướp đoạt bảo tàng?”
Hứa Tử Yên không nói gì. Lúc này, ngoài sơn động đột nhiên chớp lóe bóng người, hóa ra là người Xích Dương tông ở không trung phát hiện sơn cốc này, trực tiếp bay từ không trung xuống sơn cốc, bắt đầu lùng sục sơn cốc. Trong sơn động, ngoại trừ người trị thương, Hứa Kỳ, Hứa Thiên Hải cùng Hứa Lam đang ngồi tại chỗ điều tức đều mở mắt, khẩn trương nhìn chăm chú ra bên ngoài. Lăng Tiêu và Lâm Nhu Nhi càng khẩn trương quan sát ngoài sơn động.
Một bóng người xẹt qua sơn động, rồi biến mất ở phương xa, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593243/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.