Làn nước trong vắt, gió thổi hiu hiu, cạnh bờ sông cỏ xanh hơi lay động. Lá cây nhẹ nhàng đung đưa trong cơn gió nhẹ, phát ra một trận tiếng rung động xì xào.
Người kia đối mặt với con sông, đưa lưng về phía nhóm Hứa Tử Yên, mái tóc ở trong gió nhẹ nhàng tung bay. Không trung, đoàn người Hứa Tử Yên lẳng lặng đứng lơ lửng, tay áo thoáng phất phơ trong gió.
Hai bên đều không cử động, bóng lưng ngồi ở bờ sông giống như một hóa thạch, không thấy hắn dịch chuyển chút nào, nếu không phải bởi vì hô hấp mà khẽ nhúc nhích thì đã giống như không tồn tại. Nhóm Hứa Tử Yên đứng lơ lửng ở không trung cũng bất động, có điều mọi người trao đổi ánh mắt, đều lộ ra vẻ bất an. Nguyên do là bọn họ không ai có thể nhìn thấu đẳng cấp tu vi của người kia.
Lông mày Hứa Tử Yên đột nhiên nhíu lại, nàng đã nhận ra bóng lưng kia, hắn không phải ai khác, đúng là Lăng Tiêu đã từng hành tẩu cùng bọn họ trong một quãng thời gian ngắn. Hứa Tử Yên hơi di chuyển thân mình, quả nhiên lướt qua bả vai Lăng Tiêu thấy được trong lòng hắn còn ôm một nữ nhân, nói vậy thì phải là Lâm Nhu Nhi.
Ngón tay Hứa Tử Yên khẽ nhúc nhích, nơi tay lặng yên không một tiếng động nhiều thêm mười sáu tấm ngũ phẩm phù đỉnh. Nàng cảm giác được trên người Lăng Tiêu đang có một luồng khí tức dao động nguy hiểm.
Quả nhiên, Lăng Tiêu từ tốn dịu dàng đặt Lâm Nhu Nhi trong lòng xuống bãi cỏ trên bờ sông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593239/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.