“Vậy chúng ta cần làm gì bây giờ?” Hứa Kỳ hỏi.
“Trốn, có thể trốn xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Sâu trong đáy mắt Hứa Tử Yên hiện lên một tia lo âu, trong lòng nghĩ, không biết gia tộc hiện tại thế nào? Cha mẹ có ổn không? Nếu gia tộc không có chuyện, phải chăng sẽ phái người đi tìm đám người mình? Còn nếu gia tộc xảy ra chuyện, mười người mình sau này phải đi phương nào?
Nàng âm thầm kiềm chế cảm xúc lo âu, điều chỉnh lại tâm trạng, nói tiếp: “Chúng ta là người một nhà, trước kia có lẽ giữa chúng ta tồn tại một ít tranh đấu, nhưng đó dù sao cũng là mâu thuẫn trong nội bộ gia tộc chúng ta. Người một nhà có ý gì? Chính là càng đến giờ phút khẩn cấp, thời khắc nguy hiểm, chúng ta phải càng đoàn kết, bện thành một sợi dây thừng, như vậy mới có thể vượt qua khó khăn.” Ánh mắt lại một lần nữa đảo qua mọi người, thấy biểu cảm mọi người đều có biến hóa, lại tiếp tục nói: “Chúng ta đã thu hút nhiều lực lượng như vậy, bên gia tộc cũng sẽ giảm bớt một ít áp lực, đây coi như góp phần trợ giúp cho gia tộc. Mọi người đưa ra ý kiến đi, xem chúng ta nên chạy đi đâu?”
“Chúng ta đi phương hướng Thái Huyền tông đi.” Hứa Mai gợi ý.
“Không được, bất kể chạy đi đâu đều được, chỉ mỗi phương hướng Thái Huyền tông là không thể đi.” Hứa Tử Yên lắc đầu nói.
“Vì sao?” Hứa Mai không hiểu hỏi.
“Nếu Thái Huyền tông đã xảy ra chuyện, như vậy giờ phút này chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593215/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.