“Quá lãng phí!” Hứa Tử Yên âm thầm đau xót hò hét. Trong truyền thừa của nàng có ghi chép về Côn Bằng, nước mắt Côn Bằng chính là một bảo vật, dùng nó nhỏ vào mắt, sẽ làm cặp mắt tu giả có được hai loại dị năng, đó chính là có thể không hạn chế kiểm tra tu vi của người khác. Hiện tại tu giả đều chỉ có khả năng kiểm tra tu vi bằng mình, hoặc là người có cảnh giới thấp hơn mình. Nhưng sau khi dùng nước mắt Côn Bằng, sẽ không hạn chế kiểm tra tu vi của người có cảnh giới cao hơn mình. Dị năng thứ hai chính là có thể thấy rõ sự kỳ diệu của trận pháp, đương nhiên loại phù ẩn nấp khí tức càng khỏi phải nói. Hứa Tử Yên đau lòng cúi đầu nhìn những giọt nước mắt này rớt xuống, trong lòng lại đột nhiên vui vẻ, thì ra sau khi nước mắt này rớt xuống đất, bởi vì nhiệt độ quá rét lạnh, trong thời gian ngắn, chưa đợi nó tan chảy, thì đã bị đông lạnh thành đá viên. Một đống viên tròn tròn nằm trên mặt đất, phóng ra ánh sáng trong suốt óng ánh. Tâm tình Hứa Tử Yên bỗng chốc tốt lên, cân nhắc, chờ sau khi Côn Bằng kia tắt thở, mình liền có thể thu nhặt nước mắt Côn Bằng này, nhìn nước mắt trên tuyết, nội tâm Hứa Tử Yên hò hét: “Khóc nhiều thêm chút đi, khóc nhiều thêm chút đi!” Đang hò hét vài tiếng trong lòng, đột nhiên trên tay nàng truyền đến tiếng rên rỉ nho nhỏ, Hứa Tử Yên nhìn lại trong ngực, thì ra là tiểu Côn Bằng kia cảm nhận được nỗi bi thương của mẫu thân, nên bi thương theo. Cảm nhận được nỗi bi thương của Côn Bằng lớn và nhỏ, nghĩ đến những lời mình vừa hò hét trong nội tâm, mặt Hứa Tử Yên bỗng chốc đỏ bừng lên, đáy lòng tràn ngập áy náy, liền lấy lòng bay tới gần Côn Bằng, bế tiểu Côn Bằng trong tay đưa đến trước miệng nó. Côn Bằng cố sức ghé miệng đến trước mặt tiểu Côn Bằng, nhẹ nhàng cọ xát lông chim của tiểu Côn Bằng. Tiểu Côn Bằng thoải mái kêu to chiêm chiếp. Qua nửa ngày, Côn Bằng lưu luyến lui đầu, rồi ngẩng lên nhìn Hứa Tử Yên, ý bảo nàng thu tiểu Côn Bằng lại. Hứa Tử Yên liền ôm tiểu Côn Bằng vào lòng, thắc mắc quay đầu nhìn Côn Bằng ở đối diện. “Ngươi nhận ra ta?” Côn Bằng kia đột nhiên mở miệng nói chuyện, dọa Hứa Tử Yên nhảy dựng, thiếu chút nữa té xuống khỏi phi kiếm. Cuống quít ổn định thân hình của mình, vẻ mặt kinh hãi hỏi: “Ngươi có thể nói?” “Đương nhiên, ta là một siêu cấp thần thú, đương nhiên có thể nói!” Trong ánh mắt Côn Bằng lộ ra một tia khinh thường, lại hết sức bất đắc dĩ nói: “Cảnh giới của ngươi quá thấp!” Bị một con súc sinh lông vũ khinh thường, trong lòng Hứa Tử Yên thật không thoải mái, kể cả đối phương là siêu cấp thần thú gì đó, ở trong mắt Hứa Tử Yên cũng chỉ là một loài chim hơi lớn chút thôi, cho nên Hứa Tử Yên cảm thấy rất khó chịu, nhịn không được mở miệng hỏi: “Ta chỉ mới tu luyện chưa đến một năm, không biết ngươi đã tu luyện bao nhiêu năm?” Ánh mắt Côn Bằng rõ ràng sửng sốt, sau đó liền tràn ngập ý cười, khẽ gật đầu khen: “Nói như thế, tư chất của ngươi cũng không tệ lắm. Ngươi nhận ra ta không?” Hứa Tử Yên bĩu môi nói: “Có gì lạ đâu, chẳng phải Côn Bằng sao?” “Hử? Ngươi thật sự nhận ra ta?” Côn Bằng hoảng hốt hỏi: “Ngươi trước kia đã từng gặp Côn Bằng?” “Không có, nhưng chưa từng ăn…” Hứa Tử Yên buột miệng nói, thiếu chút nữa thốt ra câu ‘Chưa từng ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy rồi chứ’, may mà kịp thời phản ứng lại, vội vàng sửa miệng nói: “Ta đã xem ghi chép về các ngươi trên sách!” “Ồ? Vậy mà có nhân loại ghi chép về Côn Bằng chúng ta? Hắn là ai thế?” “Là một người tên Trang Tử!” Hứa Tử Yên chột dạ đáp. “Trang Tử? Chưa từng nghe!” Côn Bằng hơi đung đưa cái đầu cực lớn, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Hắn miêu tả Côn Bằng chúng ta thế nào?” Hứa Tử Yên đành phải ráng nhớ lại Tiêu Dao Du của Trang Tử mà kiếp trước từng đọc, vừa nghĩ vừa đọc cho Côn Bằng trước mặt nghe: “Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn không biết mấy ngàn dặm. Khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời. Loài chim ấy, khi biển động, sóng lớn gầm gào, nó liền chuyển về biển nam. Chỗ biển nam ấy là một cái ao vĩ đại do thiên nhiên tạo thành.” “Đây là nói đến tổ tiên của Côn Bằng chúng ta!” Nghe Hứa Tử Yên ngâm nga, Côn Bằng không khỏi cảm thán. Tiếp đó nhìn Hứa Tử Yên phía trước mặt, ánh mắt lộ ra một tia vừa lòng hỏi: “Cô nhóc, xem ra kiến thức của ngươi cũng bất phàm, tư chất lại không tồi, không biết ngươi có chí hướng gì?” Hứa Tử Yên bị Côn Bằng hỏi liền sửng sốt, từ khi đi đến thế giới này, lúc ban đầu ý tưởng chính là để bản thân sống thoải mái hơn một chút, sau khi tới Trung Đô thành, thấy được sự phồn hoa của Trung Đô thành, lại biết còn có thế lực tông môn càng lớn hơn gia tộc, liền nghĩ muốn ra khỏi Trung Đô thành, mở mang kiến thức về mảnh đại lục này. Đây cũng không xem như dã tâm quá đáng, nhưng hiện tại vừa bị Côn Bằng hỏi câu này, Hứa Tử Yên đột nhiên phát hiện ra ý muốn ban đầu của mình vốn chẳng phải nghĩ như thế. Hứa Tử Yên kiếp trước chính là một người tính tình kiêu ngạo, hơn nữa kiếp sống khảo cổ nhiều năm khiến nàng tràn ngập ảo tưởng về những câu hỏi chưa lời giải đáp. Hiện tại đi tới thế giới xinh đẹp lạ kỳ này, lại bị Côn Bằng hỏi như thế, bỗng chốc liền mở ra cánh cửa tâm hồn nàng. Hứa Tử Yên bất tri bất giác thốt ra: “Ta muốn thấy rõ thế giới này, đứng ở đỉnh thế giới này, để trời không thể khi ta, để đất không dám nhục ta! Không có cái gì có thể trói buộc ta! Mặc cho lòng ta bay nhảy, mặc cho tim ta phất cao!” Trong ánh mắt Côn Bằng lộ ra vẻ hoàn toàn khiếp sợ, qua nửa ngày mới tỉnh lại từ câu tuyên ngôn của Hứa Tử Yên. Lại nhìn về phía Hứa Tử Yên lần nữa, trong ánh mắt để lộ vẻ tôn kính. Hơi cúi thấp cái đầu cao quý của thần thú, tựa như đang cúi chào Hứa Tử Yên, sau đó mới ngẩng đầu cất giọng tôn kính nói: “Cô nhóc, ngươi tên là gì?” “Hứa Tử Yên!” “Tư chất của ngươi không tệ, kiến thức cũng bất phàm, đặc biệt tâm chí ngươi lại cao như thế, Hứa Tử Yên, bản tôn muốn nhờ ngươi một việc.” “Ngươi nói đi!” Hai tay Hứa Tử Yên nhẹ nhàng vuốt ve tiểu Côn Bằng trên tay, trong lòng đã đoán được Côn Bằng muốn nói gì. Quả nhiên, Côn Bằng kia chân thành nhìn Hứa Tử Yên, ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu, nhẹ giọng nói: “Ta muốn cầu xin ngươi chiếu cố nữ nhi của ta, chính là tiểu Côn Bằng trong tay ngươi!” “Được!” Hứa Tử Yên không chút do dự lập tức đáp ứng. Biểu cảm nghiêm túc, giống như tiếp nhận một nhiệm vụ quan trọng, ở trong lòng lại vui mừng hớn hở: “Siêu cấp thần thú tương lai đó nha! Chỉ cần mình nuôi lớn, thì sẽ trở thành một tay chân siêu cấp!” Côn Bằng lại yêu thương nhìn thoáng qua tiểu Côn Bằng trong lòng Hứa Tử Yên. Lúc này con tiểu Côn Bằng kia vẫn cứ không ngừng mổ tay Hứa Tử Yên, muốn tránh thoát hai cánh tay trói buộc của Hứa Tử Yên, chạy đến bên cạnh mẫu thân. Hứa Tử Yên cúi đầu nhìn tiểu Côn Bằng trong ngực, hơi nhíu mày, đáy lòng không khỏi phát sầu, tiểu Côn Bằng trước mắt này căn bản không thích mình, nếu đợi nó trưởng thành, có phải sẽ ăn luôn mình hay không…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]