Chẳng lẽ Hoa Dương tông muốn độc bá toàn bộ thế tục giới phương bắc? Chẳng lẽ Hoa Dương tông không sợ Thái Huyền tông? Đột nhiên, trong lòng Hàn Việt chấn động kịch liệt, một ý niệm khiến đáy lòng run sợ không thể ngăn chặn nổi hiện lên trong đầu… Lẽ nào Thái Huyền tông đã xảy ra vấn đề? Có thể bức ép mệnh lệnh Thương Lãng thành Chu gia và Nam Lâm thành Dương gia kết minh chỉ có Hoa Dương tông, nếu chỉ là thế tục giới tự mình phát động tranh đấu, những tông môn kia sẽ không để ý đến. Nhưng nếu là tông môn phát động thế tục tranh đấu, như vậy tông môn kia sẽ ngồi yên không để ý đến sao? Kể cả thế tục giới thật sự không có thứ gì khiến tông môn thèm muốn, nhưng đó lại chuyện liên quan đến thể diện. Chẳng lẽ người khác duỗi tay đến địa bàn của ngươi, ngươi còn làm bộ như không biết, không cho người đánh trả? Nói thế, Thái Huyền tông nhất định đã xảy ra vấn đề. Như vậy đây là Hoa Dương tông làm ra cử chỉ thăm dò Thái Huyền tông, hay là đã phát động tổng tiến công có trình tự? Trong khoảng thời gian ngắn, lòng Hàn Việt loạn như ma. Nếu lúc này tông môn phát động cuộc tranh chấp lớn, như vậy thế tục giới nhất định sẽ gặp phải chấn động kịch liệt, đối mặt với trận tẩy bài một lần nữa, gia tộc của mình sẽ đi con đường nào? Có điều, Chu Diệu đối diện lại không cho hắn thời gian lo lắng, mà trực tiếp hỏi ra vấn đề thứ hai của y: “Nội dung lá thư này là gì?” Hàn Việt lắc lắc đầu, có chút thất thần nói: “Nội dung cụ thể của lá thứ này ta không biết, nhưng mà ý đại khái thì ta biết, chuyện này ở Hàn gia chúng ta cũng không phải bí mật gì. Ý đại khái là gia chủ Hàn gia chúng ta hy vọng cùng gia chủ Hứa gia ước hẹn một thời gian trao đổi việc kết minh.” “Kết minh?” Chu Diệu hơi nhíu mày hỏi: “Các ngươi vì sao muốn kết minh? À, đây là vấn đề thứ ba, vậy ngươi hỏi trước đi.” Chu Diệu cười nhẹ nói. Hàn Việt nghiêm túc nhìn Chu Diệu, cẩn thận hỏi: “Chu gia các ngươi và Dương gia kết minh chính là mệnh lệnh của Hoa Dương tông?” “Việc này ta không biết!” Chu Diệu lắc đầu đáp. Hàn Việt chỉ thoáng suy nghĩ một lúc liền hiểu rõ. Chuyện cơ mật như vậy, lấy vị trí của Chu Diệu không có khả năng biết được. Vì thế bỏ qua, hỏi câu tiếp theo: “Như vậy, ngươi gần đây có từng bắt gặp đệ tử Hoa Dương tông ở trong gia tộc ngươi?” Vẻ mặt Chu Diệu có chút giật mình, ánh mắt nhìn Hàn Việt hàm chứa ý khâm phục trả lời: “Có, ta đã từng gặp.” “Được rồi, ta đã hỏi xong, ngươi còn một cơ hội đặt câu hỏi.” Hàn Việt sảng khoái nói. Mà lúc này lòng Hứa Tử Yên ẩn nấp trong gió tuyết, bỗng chốc khẩn trương lên. Hiện tại nàng đã có thể khẳng định, Hứa Vân Đông kia chính là người trong gia tộc mình, mà Hàn Việt cũng là đại biểu cho Hàn gia đến truyền tin cho Hứa gia. Đối với cuộc đối thoại giữa Hàn Việt và Chu Diệu, Hứa Tử Yên cũng tin tưởng không chút nghi ngờ, hơn nữa suy luận trong nội tâm Hàn Việt, Hứa Tử Yên cũng đã nghĩ tới. Như vậy, hai người này cực kỳ quan trọng với Hứa gia. Bất cứ người nào chết đi, đều là một tổn thất cho Hứa gia. Hứa Tử Yên vừa niệm, liền từ không trung lén di chuyển đến trên đất, hòa thành một thể cùng tuyết trên mặt đất, hai tay khẽ nhúc nhích, liền lấy ra mấy tấm ngũ phẩm phù mà mình vừa mới chế hai ngày nay từ trong túi trữ vật, khẩn trương siết trong tay. Tuyết càng rơi càng dày, gió lớn gào thét, dã ngoại trống trải tràn ngập gió tuyết ngoại trừ bốn người trước mắt này, thì không còn bóng dáng một ai. Gió thét tuyết dày, đến cả những người trước mắt cũng sắp không thấy rõ nữa. Chu Diệu nghe xong lời Hàn Việt, chậm rãi hỏi: “Hàn gia các ngươi vì sao muốn kết minh với Hứa gia?” “Ha ha.” Hàn Việt cười khổ hai tiếng nói: “Kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại bất kể Hàn gia chúng ta hay là Hứa gia, ở trên thực lực đều tụt dốc. Không chỉ thực lực cao tầng thoáng yếu hơn Chu gia và Dương gia các ngươi, quan trọng hơn là, một thế hệ thiếu niên càng không bằng các ngươi. Chu Hạo của Chu gia các ngươi năm nay mới mười tám tuổi, hiện tại đã là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, mà Nam Lâm thành Dương gia Dương Linh Lung cũng mười tám tuổi, đồng thời là Luyện Khí kỳ tầng thứ năm. Còn một thế hệ thiếu niên Hứa gia thì sao? Chỉ có Hứa Thiên Lang đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ hai đỉnh, một thế hệ thiếu niên Hàn gia chúng ta còn không bằng Hứa gia. Kể từ đó, không biết trăm năm sau, trên đại lục này liệu có còn Hàn gia và Hứa gia hay không, bởi vì cứ tiếp tục như vậy, Hàn gia chúng ta và Hứa gia tương lai khẳng định sẽ bị Chu gia và Dương gia kéo ra chênh lệch lớn. Cho nên, Hàn gia và Hứa gia chúng ta muốn kết minh lại, cũng là việc không thể tránh được. Hy vọng trong tương lai, hai nhà chúng ta có thể liên hợp lại, đối kháng Chu gia các ngươi hoặc Dương gia!” Nói tới đây, Hàn Việt bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: “Nhưng mà, gia chủ chúng ta lại thật không ngờ, Chu gia và Dương gia các ngươi lại kết minh trước chúng ta một bước. Chẳng lẽ là trời muốn diệt Hàn gia chúng ta?” “Vậy Hàn gia các người vì sao không cùng Chu gia chúng ta hoặc là Dương gia kết minh? Ngươi vừa rồi cũng đã nói, Chu gia chúng ta hoặc Dương gia ở trên thực lực mạnh hơn Hứa gia một ít.” Hàn Việt khó hiểu nhìn thoáng qua Chu Diệu, thản nhiên nói: “Hàn gia chúng ta sở dĩ quyết định kết minh với Hứa gia, đó là bởi vì thực lực Hàn gia chúng ta và Hứa gia xấp xỉ. Kết minh cùng Chu gia các ngươi hoặc Dương gia? Để chờ bị các ngươi thôn tính sao?” Lúc này, Hàn Việt đã từ bỏ ý niệm chạy trốn, bởi vì hắn phát hiện Chu Diệu ở đối diện không chỉ luôn tập trung vào bản thân, hơn nữa khí thế còn bao phủ toàn thân mình. Mình không chạy còn có thể kiên trì một lát, chỉ cần mình vừa chạy, khẳng định sẽ chết nhanh hơn. Hứa Tử Yên ẩn nấp trong gió tuyết đã cảm giác được sát khí từ Chu Diệu, nhanh chóng cầm bốn tấm ngũ phẩm phù trong tay ném về phía Chu Diệu và Chu Cường đứng chung một chỗ. Một trận dao động kịch liệt đột nhiên xuất hiện, trong lòng Chu Diệu và Chu Cường chấn động, Chu Diệu vừa định mở miệng hỏi là vị cao nhân nào. Bốn tấm ngũ phẩm phù đã lập tức xuất hiện trên đầu hai người họ. Hứa Tử Yên chỉ biết chế phù, lại không biết sự lợi hại của ngũ phẩm phù. Một tấm ngũ phẩm phù đã có thể làm một tu giả Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy trở lên thuộc Luyện Khí kỳ cấp cao bị thương. Huống chi lúc này Hứa Tử Yên ném ra đến bốn tấm ngũ phẩm phù, vả lại người bị bốn tấm ngũ phẩm phù đối phó, chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, mà một kẻ khác mới là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ ba. Đây quả thực chính là lãng phí! Nếu để người khác biết chuyện này, cho dù dậm chân mắng, cũng phải mắng chết Hứa Tử Yên! Hoàn toàn chính là một kẻ phá sản. Sau một trận đẹp mắt nổ vang, Chu Diệu và Chu Cường kia đã bị nổ thành cặn bã, chỉ thừa lại một vũng máu đỏ tươi trên nền tuyết. Hàn Việt và Hứa Vân Đông dại ra nhìn vũng máu đỏ tươi phía trước, triệt để mất đi năng lực tư duy. Trận nổ mãnh liệt như thế, ở trong ý thức bọn họ, chỉ có người đạt tới tu vi Luyện Khí kỳ cấp cao mới có thể thi triển ra, bởi vì lúc nãy gió thét tuyết dày, nên bọn họ không thấy rõ đó là phù, còn tưởng rằng là vị Luyện Khí kỳ cấp cao hoặc là cao thủ Trúc Cơ kỳ nào xuất thủ. Đột nhiên, một trận tiếng ngự kiếm xé gió ở trên trời thức tỉnh Hàn Việt và Hứa Vân Đông đang ngây dại…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]