Chương trước
Chương sau
Hứa Tử Yên ngắm Trung Đô thành yên tĩnh bên dưới ngọn núi cô độc, trong lòng không khỏi cảm khái, đúng là nơi nào có người thì sẽ có tranh đấu! Nghiêng đầu nhìn Hứa Lân đang chau mày bên cạnh, Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói: “Không cần nghĩ nhiều làm gì, việc này, gia tộc sẽ tự có quyết định!”
“Đúng vậy!” Hứa Lân chắp hai cánh tay ra sau lưng, ánh mắt càng thêm ảm đạm: “Chúng ta chẳng qua là tiểu nhân vật, chỉ cần nghe theo gia tộc phân phó là được!”
Dừng một lúc, tinh thần Hứa Lân thoắt cái thay đổi, bên trong hai mắt phóng ra thần thái kiên quyết, cao giọng nói: “Nhưng mà, ta không cam tâm! Ta muốn đạp lên toàn bộ đại lục, và cả cao thủ khắp thiên hạ! Để danh tiếng của ta truyền khắp thiên hạ!”
Hứa Tử Yên ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, vầng trăng sáng kia tản ra vẻ thần bí. Nhớ tới những việc mình đã trải qua, giọng nói của Hứa Tử Yên như đang mơ mộng: “Đúng vậy, ta muốn biết bầu trời này rốt cuộc cao bao nhiêu? Vũ trụ này rốt cuộc huyền bí như thế nào?”
Vẻ mặt Hứa Lân ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên dần dần trở nên nóng rực, giọng điệu kích động nói: “Tử Yên muội muội, muội quá tuyệt! Mục tiêu của muội vậy mà rộng lớn như thế! Đúng vậy, chúng ta tu tiên, chính là cùng tranh, cùng đấu với trời. Đi lĩnh ngộ diễn biến của vũ trụ, cực hạn của con người!”
Nói xong, cầm lấy tay Hứa Tử Yên, nghiêm túc nói: “Tử Yên muội muội, hãy để chúng ta cùng phấn đấu vì mục tiêu này đi!”
Đột nhiên bị Hứa Lân nắm tay, thân hình Hứa Tử Yên chấn động, cứng đờ người. Ngẩng đầu nhìn Hứa Lân gần trong gang tấc, phát hiện trong ánh mắt hắn có tán thưởng, có vui sướng, cũng có tình ý triền miên và đau thương vô tận.
Hai con ngươi xen lẫn vô số loại tình cảm phức tạp vô cùng hấp dẫn người khác, lại ở khoảng cách gần như thế, hơi thở nóng rực phun lên trên mặt Hứa Tử Yên, khiến lòng Hứa Tử Yên bỗng chốc rối loạn, cổ họng khàn khàn, thấp giọng nói: “Trời lạnh lắm, chúng ta trở về thôi!”
“Ừ!” Hứa Lân khẽ đáp, âm thanh thấp đến không thể nghe thấy, thân mình vẫn không nhúc nhích, hầu kết trên cổ chuyển động lên xuống, sự nhiệt tình trong hai con ngươi dần dần lộ ra, tựa như muốn hòa tan bản thân, hòa tan Hứa Tử Yên!
Đêm lạnh trên núi tuyết, trăng treo cao quạnh quẽ. Nương tựa trong sương gió, gió rét làm thêm sầu.
Lòng nhiệt tình của hai người cuối cùng hóa thành hai tiếng than thở, buông bàn tay đang nắm, kéo ra khoảng cách đôi bên, chỉ là hình bóng đối phương đã lại dấu ấn trong trái tim của nhau.
“Trở về đi!”
“Ừ!”
Khoảng không trên ngọn núi phiêu đãng tiếng hai người rồi lại im bặt.
Lúc trở lại chỗ ở, sao mai đã lóe sáng ở phía chân trời (*),đi ngang qua cửa phòng Hứa Thanh Tuyết, Hứa Tử Yên ngừng lại, vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
(*) Sao mai xuất hiện báo hiệu đêm sắp tàn, và mặt trời sắp mọc.
Chỉ nghe trong phòng vang lên một trận tiếng va chạm sột soạt, Hứa Thanh Tuyết nhẹ nhàng mở cửa ra, vừa thấy Hứa Tử Yên ở ngoài cửa, vẻ mặt lập tức sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: “Tử Yên tỷ tỷ, tỷ bế quan xong rồi?”
Hứa Tử Yên nhẹ nhàng làm một thủ thế đi vào nói chuyện với nàng, Hứa Thanh Tuyết vội vàng lách người, sau khi Hứa Tử Yên tiến vào, lại nhẹ nhàng khép cửa lại.
Đi vào trong phòng của Hứa Thanh Tuyết, ngồi xuống ghế, Hứa Tử Yên nghiêm túc nhìn Hứa Thanh Tuyết. Hứa Thanh Tuyết bị Hứa Tử Yên nhìn đến tay chân luống cuống, lúc này Hứa Thanh Tuyết đã còn tâm trạng như lúc mới bắt đầu quen biết Hứa Tử Yên nữa. Thời điểm ấy, ở trong lòng nàng nhận định là Hứa Tử Yên ngang hàng với mình, thậm chí còn âm thầm cảm thấy mình mạnh hơn Hứa Tử Yên, cho nên khi đó, tâm trạng của nàng thật bình thản, thậm chí có chút lãnh đạm với Hứa Tử Yên.
Cuối cùng còn mang suy nghĩ chỉ bảo cho Hứa Tử Yên cùng Hứa Tử Yên giao thủ, thật không ngờ kết quả lại thành bản thân lấy thất bại mà chấm dứt. Có điều, tại thời điểm kia Hứa Thanh Tuyết thua cũng không phục, nàng cho rằng sau khi mình tu luyện một thời gian, nhất định sẽ hoàn toàn vượt qua Hứa Tử Yên.
Nhưng hiện thực lại tàn khốc, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, đợi đến khi nàng đứng trước Hứa Tử Yên một lần nữa, Hứa Tử Yên đã trở nên xa xôi không thể theo kịp. Với cả học thức của Hứa Tử Yên, lại thêm Hứa Tử Yên chỉ bảo giúp đột phá đến Hậu Thiên tầng thứ bảy càng khiến nàng cam lòng phục tùng.
Do đó, hiện tại Hứa Thanh Tuyết ở trước mặt Hứa Tử Yên, tựa như một đệ tử đối mặt với sư tôn, chỉ cảm thấy cung kính lại có chút sợ hãi.
Hứa Tử Yên nhìn thấy Hứa Thanh Tuyết mất tự nhiên, nhưng trên mặt cũng không lộ vẻ tươi cười, ngược lại càng nghiêm túc nói: “Thanh Tuyết, nếu ta muốn ở trong gia tộc thành lập một thế lực, muội có bằng lòng đi theo ta không?”
Vẻ mặt Hứa Thanh Tuyết ban đầu sửng sốt, trong chớp mắt lại trở nên cực kỳ kiên quyết, ở trong lòng nàng sớm đã coi Hứa Tử Yên là lão đại của mình, liền dùng sức gật đầu nói: “Tử Yên tỷ tỷ, muội bằng lòng!”
Hứa Tử Yên từ trong mắt Hứa Thanh Tuyết có thể nhìn ra sự chân thành của nàng, liền vừa lòng gật đầu, lấy ra một lọ Uẩn Linh đan từ trong túi trữ vật, đưa cho Hứa Thanh Tuyết đứng ở trước mặt mình, nhẹ giọng nói: “Trong bình này có chứa năm mươi viên Uẩn Linh đan, muội cầm dùng trước, dùng hết rồi lại tìm ta lấy.”
Thân mình Hứa Thanh Tuyết chấn động, một bình năm mươi viên Uẩn Linh đan, gia tộc hàng tháng chỉ phát có một, gần đây mới đổi thành hai viên mỗi tháng. Có số Uẩn Linh đan này, Hứa Thanh Tuyết quả thực có thể cam đoan, dựa vào tư chất của mình, rất nhanh sẽ đột phá Hậu Thiên đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Luyện Khí kỳ.
Hai tay run rẩy tiếp nhận bình Uẩn Linh đan kia, ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên lại càng khác trước. Vốn dĩ nàng chỉ cảm thấy Hứa Tử Yên tiến cảnh tu luyện rất nhanh, nhưng cũng không cho rằng Hứa Tử Yên có bối cảnh gì, cho đến lúc nãy, nàng vẫn luôn nghĩ Hứa Tử Yên và mình đều là người không có bối cảnh gì trong gia tộc. Nhưng hiện tại thì khác, người có thể tùy tiện lấy ra một bình Uẩn Linh đan, làm sao có thể không có bối cảnh?
Nghĩ đến lão đại của mình, không chỉ tiến cảnh tu luyện kinh người, hơn nữa còn có bối cảnh thần bí, trong lòng Hứa Thanh Tuyết không khỏi vui vẻ, ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên lại càng thêm tôn kính.
Hứa Tử Yên vừa thấy sắc mặt Hứa Thanh Tuyết biến hóa, trong lòng vô cùng vừa lòng. Nàng hiện tại chính là cần người thế này, đã có tiềm lực phát triển, lại trung thành với mình, như vậy mới có thể yên tâm giao chuyện cho đối phương đi làm.
Thận trọng nhìn Hứa Thanh Tuyết trước mặt, nghiêm túc nói: “Thanh Tuyết, muội nhất định phải nhớ kỹ, chuyện ta cho muội đan dược không thể nói cho bất cứ ai, kể cả tộc trưởng cũng không ngoại lệ!”
Hứa Thanh Tuyết không chút do dự lập tức gật đầu, ở trong lòng nàng, tộc trưởng xa xôi không thể với tới, mà Hứa Tử Yên trước mắt mới là cơ hội mình nên nắm chắc.
Hứa Tử Yên nhìn Hứa Thanh Tuyết, vẻ mặt lúc này cũng dịu hơn rất nhiều, xác định Hứa Thanh Tuyết đã trở thành tâm phúc của mình, đương nhiên không thể trưng bộ mặt lạnh lùng ra nữa, bèn ôn hòa nói: “Thanh Tuyết, ta nghĩ không bao lâu nữa ta sẽ đột phá Hậu Thiên đến Luyện Khí kỳ, tiến vào nội đường. Ta hy vọng muội có thể mau chóng gia tăng tu vi của mình, đến lúc ta rời khỏi ngoại đường, cũng có thể chiếu cố tốt những tân đệ tử kia!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.