Chương trước
Chương sau
Tân Yết chính là người mà Tuyết Khuyết hết mực tin tưởng, sau nhiều lần Tân Yết giành được nhiều chiến công hiển hách thì Tuyết Khuyết từng nói sau này nếu ông ấy qua đời, thì Tuyệt Ảnh Quân sẽ giao lại cho chú ấy. Nhưng mà, Bạch Hổ cũng không phải dạng người dễ động dễ chạm, máu chiến của chú Bạch Hổ thứ hai thì không ai dám dành chủ nhật. Còn chú Kim Long và chú Chu Tước sau khi ở bên nhau thì không màn thế sự nữa.

Bộ tứ Hổ - Tước - Long - Tân này cũng một thời khoáy đảo Phong Thành, cũng nhờ có các chú ấy mà Tuyệt Ảnh Quân mới có ngày hôm nay.

Lần này, chuyện này cực kì hệ trọng đối với cô nên Vũ Dạ Uyển mới nhờ sự giúp đỡ của Tân Yết, vì chú ấy làm việc vừa nhanh, vừa bí mật và vô cùng chính xác, hiển nhiên là cô sẽ không giết chết người tung tin đồn nhảm kia, nhưng muốn sống cũng hỏi lại ý của cô đã.

Lần này cô chỉ nghi ngờ hai người, một là Dịch Vi, hai là Liêu Thạc Tú. Nhưng cái gan của Liêu Thạc Tú rất nhỏ, chắc chắn không dám làm ra những chuyện này, chỉ có mỗi Dịch Vi là thật sự sẽ dám làm, nhưng cô cũng không biết bản thân đã đắc tội gì với Dịch Vi nữa. Chẳng lẽ chuyện của Lý Hoàng Bân được cô đích thân mời vào Thống Nhất nên cô ta ghen tị? Hay chuyện cô ngang nhiên dành lấy chức lớp trưởng? Ơ cái này còn không phải là tự cô ta hai tay dâng lên à, bây giờ than thân trách phận gì chứ, đúng là đàn bà điên mà!

Lúc Tân Yết nhận được sự nhờ vả của cháu gái thì ông ấy cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi nhìn sang Mộ Sa vợ mình thì lại thấy vợ mình đang nhăn nhó đầy khó chịu, ông ấy và vợ vốn dĩ là sát thủ, bây giờ nếu Tân Yết đến hỏi thì liệu vợ có nổi cơn thịnh nộ hay không nhỉ? Nhưng dù có chuyện gì thì Tân Yết cũng phải biết đầu đuôi ngọn ngành thì mới có thể điều tra chứ.

Ông ấy liền đi đến bên Mộ Sa, nhỏ nhẹ nói:

- Bà xã, em có biết chuyện của Tiểu Dạ không? Có chuyện gì mà con bé lại tức tối như vậy?

Giống như chọc đúng huyệt mắng người, Mộ Sa liền mắng cái tên ác nhân thất đức nào lại dám tung tin đồn nhảm, hất hết nước bẩn vào người của cháu gái yêu dấu của bà ấy. Vũ Dạ Uyển vừa bị đem lên báo vì hẹn hò với người ta, lúc nghe đến đây thì Tân Yết cũng không tin, trong nhà ai mà không biết Tiểu Dạ từ đầu chí cuối chỉ một lòng một dạ với Đường Phục Sinh, đột nhiên lại nói hẹn hò thì là hẹn hò thế nào?

Nhưng mà thông tin tiếp theo lại khiến cho Tân Yết há hốc hơn, Vũ Dạ Uyển không chỉ lên đính chính mà còn thừa nhận bản thân từng hẹn hò? Không những thế mà cô còn phủ nhận hết mọi tình cảm với Đường Phục Sinh, lúc này đừng nói là Tân Yết kinh ngạc, đến cả Mộ Sa cũng không hiểu nổi hai cái đứa nhỏ này đang làm gì nữa.

Phục Sinh tuổi cũng đã hơn ba mươi rồi, vậy mà vẫn không chịu có vợ con, cứ tưởng anh đang chờ Tiểu Dạ của họ lớn. Nhưng bây giờ Tiểu Dạ cũng đã mười tám rồi, đủ tuổi hái dưa rồi, sao vẫn không có chút động tĩnh nào cả vậy hả? Chẳng lẽ...

Đột nhiên bốn mắt của vợ chồng nhìn nhau, tâm ý tương thông liền nghĩ đến cùng một chuyện... Chẳng lẽ Đường Phục Sinh không thích con gái? Nhưng mà cũng không đúng, rõ ràng là lúc trước Tân Yết đi uống rượu với anh thì anh vẫn luôn miệng khen Dạ Uyển rất hợp ý anh mà, Mộ Sa cũng gật gù, nhưng sau đó bà ấy đột nhiên sững lại, nhíu mày nhìn chồng mình, nói:

- Anh và Phục Sinh đi uống rượu với nhau lúc nào? Sao em lại không biết?

- A, cái đó... Hôm đó có cả Chu Tước và Kim Long, nên anh cũng không có nghĩ gì nhiều.

Mộ Sa híp mắt, chuyện này chắc chắn có gì đó không thỏa đáng lắm, Tân Yết lau mồ hôi hột, vợ mình đúng là nguy hiểm mà.

Còn về Vũ Dạ Uyển sau khi nhờ vả Tân Yết xong thì cũng không an tâm lắm, nói thật thì ngoài cha và anh hai ra thì cô không tin bố con thằng nào cả. Chú Tân Yết từ sau khi lấy vợ thì cũng chẳng đáng tin chút nào. Còn chú ba và chú út thì càng không đáng tin tưởng, đặc biệt nghiêm trọng không đáng tin chính là chú út Vũ Dương, nếu không phải thím Lâm Âm thương tình thì chắc hiện tại chú út vẫn còn ế chỏng ế chơ cho xem.

Vũ Dạ Uyển đang định gọi cho chú Bạch Hổ, nhưng lại nhìn thấy Đường Phục Sinh gọi đến, anh không chỉ gọi đến mà còn nhắn cho cô một tin.

[Nếu em không bắt máy thì anh lập tức sang nhà em đấy]

Vũ Dạ Uyển hai tay buông bỏ vũ khí mà đầu hàng, liền cầm điện thoại lên nhận máy, với giọng điệu vô cùng hậm hực.

- Có chuyện gì vậy?

- [Em nói với cộng đồng mạng rằng anh và em không có bất cứ mối quan hệ nào? Chẳng phải đêm qua chúng ta đã quan...]

- Im miệng! Chú có biết liêm sỉ không hả, chuyện này mà chú cũng dám nói ra!

Đường Phục Sinh cười nhạt, nhưng sống không cà khịa cuộc đời mất vui, anh liền nói khích cô vài câu. Vũ Dạ Uyển trời sinh nóng tính liền nói nếu tối nay anh dám qua đây thì cô sẽ cho anh chết không toàn thây, nhưng một người xem cà khịa là đam mê như Đường Phục Sinh thì làm gì biết sợ, anh còn vui vẻ nói:

- Hoan nghênh Tiểu Uyển Uyển vắt kiệt tinh lực của anh.

Vũ Dạ Uyển tức tối liền tắt máy, một người thì tức giận đến đỏ mặt tía tai, một người thì cười hả hê, mèo nhỏ nhà anh giận dỗi rồi, không biết gương mặt hiện tại của cô đang như thế nào nhỉ? Không biết là đáng yêu nhường nào đây, nghĩ đến thôi cũng đã khiến cho Đường Phục Sinh háo hức vô cùng.

Nếu không phải anh hứa tối nay anh mới sang thì bây giờ anh đã xách xe chạy qua cùng cô làm chuyện nên làm rồi. Ngay cả Đường Phục Sinh cũng không hiểu từ khi nào mà ở bên cô thì anh hoàn toàn biến thành một dạng người khác, vừa không có tiết tháo vừa vô sỉ lại còn cực kì háo sắc, anh nhìn hình ảnh của Vũ Dạ Uyển trên màn hình điện thoại của mình, nói:

- Anh hi vọng em sẽ không ghét bỏ anh như trước đây...

Buổi trưa, Vũ Thiên Ái đi học về liền chạy ngay vào phòng của cô út, nói là ở trường của con bé hiện tại đang bàn tán rất sôi nổi chuyện của cô, Vũ Dạ Uyển cũng không biết nên nói gì nữa. Đột nhiên Vũ Thiên Ái lại hỏi:

- À đúng rồi cô út, đêm qua con đang ngủ thì có nghe thấy trong phòng cô út có tiếng va chạm lạ lắm. Hôm qua cô út làm gì trong phòng à?

Gương mặt của Vũ Dạ Uyển đột nhiên đỏ lên, sau đó lại lắp ba lắp bắp nói không có gì, chắc là con bé nghe nhầm thôi, hôm qua sau khi về nhà thì cô lập tức đi ngủ chứ có làm gì đâu. Nhưng Vũ Thiên Ái đâu phải đứa con nít dễ lừa, con bé híp mắt nhìn cô út, nói:

- Vậy tối qua chú Phục Sinh cũng ở đây ạ? Sáng nay cháu đi học vẫn thấy xe của chú ấy ở trong hầm.

- Hôm qua chú ấy nhờ cô giữ hộ, lúc sáng này vừa nhờ Cao Trấn Hào đến lấy rồi.

Nhưng Vũ Thiên Ái làm sao mà tin được những chuyện vô lý này, cô bé liền nhìn cô bằng cặp mắt dò xét, sau đó lại nói:

- Cô út à, cháu hiểu mà. Chắc hôm qua hai người cật lực lắm nhỉ.

- Cháu nó nhảm gì vậy. Cật lực gì chứ.

Vũ Thiên Ái nhìn cô bằng ánh mắt vô hại, nói:

- Thì ý cháu là hai người quay phim về trễ, chắc là làm cật lực lắm. Chứ cô út nghĩ cháu đang nói chuyện gì sao?

- Không... Không có gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.