Lúc này Vũ Dạ Uyển không chỉ không sợ anh mà còn trừng mắt nhìn anh, tuy nhiên với sự kháng cự này của cô thì Đường Phục Sinh đã thấy quá bình thường, nó bình thường đến mức tầm thường.
Ngay sau đó thì anh định sẽ bế cô lên phòng, nhưng Vũ Dạ Uyển lại không muốn, cô cứ vùng vẫy không ngừng khiến cho anh cũng khó xử, đành nhìn cô, rồi nói:
- Nếu em muốn ngay tại đây thì cứ nói với anh, đâu nhất thiết phải kháng cự như vậy, chỉ phí sức của em thôi.
Hai mắt Vũ Dạ Uyển trợn trừng nhìn anh, mắng:
- Muốn cái đầu chú ấy, buông tôi ra. Tôi phải về nhà! Tôi phải kiện chú tội giam giữ người trái phép, kiện chú tội bắt cóc, kiện chú tội...
- Kiện anh tội yêu em à?
Cô cứng họng, nhưng khóe môi của Đường Phục Sinh lại không nhịn được mà nhếch lên một cái, dịu dàng hôn xuống. Nụ hôn dây dưa ướt át khiến cho Vũ Dạ Uyển đầu óc mơ hồ, không biết nên làm gì tiếp theo, cũng không biết phải làm gì.
Lúc này anh lại dịu dàng vuốt ve cơ thể của cô, nói:
- Bé nhỏ đáng yêu thật đấy.
Vừa dứt lời thì quần áo trên người của cô đã bị anh lột sạch, cũng may xung quanh đây không có nhà dân, nếu không thì chắc sẽ bị người ta vừa ăn bắp rang vừa xem phim kịch tính mất thôi.
Sau đó Vũ Dạ Uyển cũng dùng lực đẩy anh ra, nhưng tất cả đã hoàn toàn bất lực, cô hoàn toàn không thể nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nam-nhan-anh-de-thinh-tu-trong/2928982/chuong-36.html