"Lý Tưởng..." Nhã Kỳ thấy Lý Tưởng vào liền đứng lên, bên cạnh Tô Tố Tố cũng không khỏi đứng lên, tò mò quan sát Lý Tưởng.
Chứng kiến Lý Tưởng trẻ tuổi như vậy, hơi sững sờ, sau đó bên khóemiệng nở nụ cười sáng lạng, đưa tay phải ra, hào phóng nói: "Chào anh,tôi là Tô Tố Tố, sau này, nhờ anh chiếu cố nhiều hơn."
"Chào em, tôi tên là Lý Tưởng." Lý Tưởng cười một tiếng, cũng đưa tay phải ra cầm một chút, cảm thấy da nàng rất mịn màng.
Mấy người ngồi xuống, Tô Tố Tố ngượng ngùng nói: "Thật là thật xin lỗi, không trải qua sự cho phép của anh, liền đã vào ở..." Câu nói kế tiếp,thật ngại nói ra.
"Không sao, tôi rất ít trở lại, có các cô giúp ta trông nhà, tôi cảm ơn các cô còn không kịp đây." Lý Tưởng chân thành nói.
Tô Tố Tố sửng sốt một chút, không nghĩ tới Lý Tưởng sẽ nói như vậy, nội tâm một hồi cảm động, biết Lý Tưởng là vì bảo toàn nàng mặt mũi cùnglòng tự ái, vốn là ánh mắt tự ti, từ từ khôi phục thần thái, cười nói:"Bất kể như thế nào, tôi vẫn là phải cám ơn anh."
"Nói cám ơn sau, cái kia thì thật khách khí, ta không nhiều quy củ nhưvậy, ngươi không cần băn khoăn như vậy nhiều. Trừ nghiện thuốc lá cóchút lớn bên ngoài, có thể nói thanh niên năm tốt." Lý Tưởng xoa xoatay, có chút ngượng ngùng nói.
"Năm tốt gì?" Nhã Kỳ trợn to đôi mắt, tò mò nhìn Lý Tưởng.
"Rất đơn giản a, người tốt, dáng tốt, mặt tốt, khẩu vị tốt, cuối cùng, sống tốt." Lý Tưởng ha ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-my-nu-bao-tieu/86320/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.