Edit: Vạn
-Anh đẹp trai, anh làm nghề gì?
Hoàng Linh Linh quyến rũ nói:
-Tôi nghe Lưu Nhã nói anh ở biệt thự, thành phố Giang Châu là thành phố lớn quốc tế, để mua được biệt thự nhất định là rất có tiền.
- Ha ha, tôi buôn dưa chuột, cô có cần một quả không?
Lý Tưởng tà ác nói.
- Buôn dưa chuột?
Lưu Nhã không rõ ý tứ trong lời nói của Lý Tưởng, ngạc nhiên nói:
- Anh không phải đi làm trong tập đoàn Khải Lý sao, tại sao lại đi buôn dưa chuột?
- Lý Tưởng, anh thật đen tối a!
Lưu Nhã nghe không hiểu nhưng Hoàng Linh Linh lại nghe hiểu.
- Vậy là ý gì?
Lưu Nhã thật sự là quá thuần khiết, ngay cả Hoàng Linh Linh đều đã nói như vậy mà nàng vẫn không có nghe ra là có ý tứ gì.
Hoàng Linh Linh thấp giọng nói cho Lưu Nhã biết là chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt hai má đều đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Lý Tưởng, nói:
- Anh thật đen tối.
- Ha ha…
Lý Tưởng cười to vài tiếng.
Hoàng Linh Linh quyến rũ nhìn Lý Tưởng, nói:
- Anh có phải hay không nghĩ tôi rất cởi mở?
- Cái này, đúng vậy a.
Lý Tưởng cười nói.
- Kỳ thật, trước đây tôi rất thuần khiết…
Hoàng Linh linh nói thêm:
- Một năm trước tôi vẫn nghĩ “chuối” là từ dùng chỉ một loại trái cây; hai năm trước tôi vẫn cảm thấy câu “cúc hoa tàn, mãn địa thương” (1) là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-my-nu-bao-tieu/2290897/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.