Tuy đã tháng mười một nhưng trong cốc vẫn thập phần tuyệt đẹp không có một chút biểu hiện của mùa đông. Ta hứng lên bèn kéo Hàn ra ngoài tản bộ, tay của ta nắm chặt tay hắn, một khắc cũng không buông. Có lẽ ta buông ra thì không còn cơ hội nắm lại, đó là dự cảm của ta.
Đầu óc ta đã loạn lên, căn bản không biết phải làm sao. Ta sớm tính toán phải nói thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra. Ta không thể nói ta đến từ tương lai, không phải là Mộ Dung nhị tiểu thư, nếu nói ra, Hàn có thể cho rằng ta đã bị điên, vì muốn cùng hắn ở một chỗ mà bịa đặt này nọ. Nếu không nói, chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn rời ta mà đi sao? Trong lòng ta rất loạn, đầu óc trở nên hồ đồ. Trải qua gần nửa năm hạnh phúc bên hắn như vậy, hiện nếu rời khỏi hắn, ta không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Ta hít sâu một hơi, nhìn hắn, ôm eo hắn, ngẩng đầu khẽ nói: "Chàng có biết hiện giờ ta bao nhiêu tuổi không?" Ta nghĩ hắn đối với vần đề này đã biết, chỉ là không muốn nói nhiều. Ai chẳng biết nhị tiểu thư Mộ Dung gia hiện tại mới mười bảy tuổi, mà ta lại hô hào mình hai mươi bốn tuổi. Tựa như năm trước, ta nói mình hai mươi ba tuổi, sau này lại phát hiện ta là nhị tiểu thư Mộ Dung gia, nha đầu mười bảy tuổi. Người trong giang hồ đối với tuổi của ta thập phần nghi ngờ, đến bây giờ cũng không có giải thích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-khi-phu/1576683/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.