Ta nhắm mắt lại, cùng Độc Cô Huỳnh bước ra từ từ. Dùng sức dẫm chân xuống... tim đập thình thình... cuối cùng...là mặt đất.
Quả nhiên là huyễn tượng, ta đoán đúng rồi. Chúng ta cùng nhau bước vài bước, ta mới dám mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt ta là một cánh cổng. rất quen thuộc, là sao? Ta nhìn lại xung quanh, Độc Cô Huỳnh cũng mở to mắt rồi thản nhiên nói: "Quả nhiên là huyễn tượng, đại tẩu, phá trận rồi." Thực là không quen cách nói chuyện của nàng như vậy. Hiện tại phản ứng của nàng tựa như lạnh nhạt, có lẽ hiện giờ trên đời không còn thứ gì có thể làm cho nàng thoải mái. Thực nhớ nàng trước kia ngây thơ hồ nháo, hiện tại nàng quá ư lạnh. Khi nào rảnh không chừng nghĩ biện pháp giúp nàng vui vẻ, đã có một ca ca đại khối băng, ta thực không muốn có thêm một lãnh khốc muội muội. Ở với hai huynh muội này, ta bị đóng băng thì làm sao?
"Khụ, lão đầu chết tiệt, nghĩ muốn vây khốn ta, đâu có dễ."
"Đại tẩu, đây là đâu?" Nàng thản nhiên bước đi nhìn xung quanh.
Nơi này nhìn lại là một hoa viên trồng tùng bách, cũng không lớn quá, như thế nào mà có thể huyễn tượng thành rừng tùng bách mênh mông?
"Không biết, đi ra ngoài nói sau." Nếu còn không ra ngoài, lập tức đói chết. Khi đó thực xấu hổ, làm sao gặp mặt sư phụ?
Độc Cô Huỳnh dìu ta đến cửa, đẩy một cái, cửa liền mở ra.
"Nhị tiểu thư." Gọi ta nhị tiểu thư? Ta mở to mắt, thấy một nha hoàn đang thi lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-khi-phu/1576669/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.