Ta cười nhẹ nói: "Y cô nương, ngươi ngồi sang bên đây được không, như vậy vẫn là ngồi bên cạnh đại ca của ngươi?"
Y Lạc Lạc liếc mắt nhìn ta một cái: "Không tốt, ai chẳng biết ngươi nghĩ muốn đến ngồi cạnh Mục Hàn, ta không cho ngươi như nguyện." Chúng ta đều đã là vợ chồng, ngồi cùng nhau không phạm pháp đi.
Ta bực mình, lui vài bước, ngồi trên đùi Hàn. Hắn không có dự đoán được ta làm như vậy, trước là cả kinh, sau đó ôm eo ta, chặt chẽ ôm ta. Dù sao tất thảy mọi người đều biết rõ quan hệ của chúng ta, vì sao ta còn phải cải trang thuần khiết. Ta phải cho bệnh thần kinh nhìn thấy, hoàn toàn chết tâm.
Ta nâng hai tay ôm cổ Hàn, ghé vào lỗ tai hắn hỏi: "Có nặng không?"
Hắn ôn nhu lắc đầu: "Không nặng."
Ta cười hi hi: "Được, vậy ôm một hồi, cho tất cả mọi người nhìn thấy."
Thực tự nhiên, tất cả ánh mắt của mọi người đều bị tập trung lại đây, bệnh thần kinh biểu tình cứng ngắc, giống như cục đá đứng ngốc ở nơi đó. Nếu không phải do cặp mắt bi thương kia, tuyệt đối sẽ đem hắn trở thành cục đá. Tiếp xúc đến ánh mắt thâm thúy, đau đớn của hắn, trong lòng tựa hồ có ngàn vạn con kiến cắn xé, đau đớn nhưng không thể hít thở. Không phải không thương hắn sao? Vì sao lại như vậy? Ta cố nặn ra một nụ cười, thân hình càng áp sát ra sau, tựa vào trên người Độc Cô Hàn nhỏ giọng nói: "Sau khi chấm dứt đại hội võ lâm thì chàng muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-khi-phu/1576654/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.