Bởi vì đọc thư, nên ta ngủ không được, đi đến cửa sổ, trong lòng phiền muộn. Chợt nghe có người cười nói: "Như thế nào? Trong lòng thực phiền muộn sao?" Ta vừa quay đầu lại, thấy sư phụ cười mị mị nhìn ta.
Ta quệt miệng, nói: "Sư phụ, bây giờ người mới nhớ tới ta a."
Sư phụ cười nói: "Ta vẫn nhớ đến ngươi, nhưng là chủ biên tập rất bận, ta không thể quấy rầy a."
Ta hừ một tiếng, "Sư phụ, người đừng đả kích ta. Ta hiện tại buồn bực muốn chết."
Sư phụ sờ sờ tóc ta, cười nói: "Không thể tưởng được a, Ý Vân của ta cũng có thể vì tình mà khổ sở."
Ta sầu mi khổ mặt nói: "Sư phụ, người có việc, nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng." Nàng là vô sự không đăng tam bảo điện. (BL: Không có việc thì không tìm đến.)
"Rất nhanh chính là đại hội võ lâm, ngươi sẽ không tính dùng võ công mèo cào đi đấu?" Hừ, mèo cào cũng là nàng dạy.
Ta lập tức hạ mặt, "Ta là đệ tử của người, còn không phải người dạy, mèo cào, nói rất hay nha."
Sư phụ cười nói: "Không có quan hệ, biết ngươi phải tham gia đại hội võ lâm, cố ý đến tìm ngươi dạy võ công."
"Thực sự?" Ta kinh ngạc hỏi.
Sư phụ cười. Chợt rút Phượng Vũ trên tóc ta ra, thân hình chợt động. "Kinh hồng nhất kiếm."
"Cái gì?" Ta còn chưa kịp phản ứng, thân hình nàng đã lại xoay chuyển.
"Lưỡng tình tương nguyệt.
Hoa tiền hạ nguyệt.
Thiên dực song phi.
Sinh tử cùng tùy.
Thiên hạ vô song.
Lưu lạc thiên nhai.
Lạc hoa lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-khi-phu/1576639/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.