Đại khối băng lạnh lùng đứng trước mặt ta, ánh mắt âm trầm, diện mạo băng sương, gắt gao nhìn ta chằm chằm. Cho tới bây giờ, cũng chưa từng nhìn thấy hắn đáng sợ như vậy, ta không khỏi lui về sau vài bước, khiếp sợ nói: "Ngươi đến rồi?" Nói thật, hắn đến ta rất cao hứng, chính là vừa rồi... ta cùng bệnh thần kinh cực kì ám muội a... Hắn có thể thấy?
"Không hi vọng ta đến?" Ngữ khí hắn đông cứng, không, hẳn là âm lãnh, nghe thực muốn run.
"Không phải... ta thực hi vọng ngươi đến." Ta nói, khẽ cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt hắn.
"Đưa ra." Hắn lạnh như băng phun ra hai chữ.
"Cái gì?" Ta kì quái ngẩng đầu hỏi hắn, vừa thấy ánh mắt đáng sợ đó, ta lập tức vội cúi đầu, trong lòng không khỏi run rẩy.
"Thuốc giải."
"Thuốc giải? Cái gì thuốc giải?" Ta cực kỳ ngu ngốc hỏi hắn.
"Độc trên người Ngữ Tâm."
"Cái gì? Nàng trúng độc? Liên quan gì đến ta?"
"Trên kiếm ngươi có độc." Đại khối băng nhìn chằm chằm ta, ta toàn thân đều cảm thấy sát khí bao trùm.
"Kiếm ta có độc? Ta không biết, nàng bị thương nặng sao?"
"Kiếm của ngươi có độc, khiến nàng nằm liệt giường mấy ngày." Hắn lạnh lùng nói.
"Thực xin lỗi, võ công của ta không cao, đánh là không rút lại được chiêu."
Hắn hừ lạnh nói: "Ngươi vũ nhục nàng thì có thể, nhưng không thể thương tổn nàng, ngươi đâu cần phải hạ độc thủ với một tiểu cô nương chưa hiểu chuyện được, lấy thuốc giải ra."
"Ta khi đó quá nóng nảy mắng nàng, ta cũng thực hối hận, về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-khi-phu/1576634/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.