Chương trước
Chương sau
"Mộ Dung Ý Vân, ta với ngươi đấu." 
Ta trợn mắt: "Ngươi làm gì?" 
"Mộ Dung Ý Vân, bớt sàm ngôn đi, nghe nói võ công của ngươi thiên hạ đệ ngũ, ta hôm nay muốn lĩnh giáo." Điên, sáng sớm tìm ta đánh nhau. 
Ta miết miết ánh mắt: "Tiểu sư muội, chúng ta hai người đánh nhau, sư huynh ngươi có thể tức chết!" Kì thực ta đánh không lại. 
Mục Ngữ Tâm cười lạnh: "Ngươi sợ sao? Thiên hạ đệ ngũ Nguyệt Quang tiên tử, cũng chỉ là hư danh." 
"Tùy tiện, ta không muốn đánh với ngươi." Muốn kích đểu ta, nằm mơ đi, với độ dày của da mặt ta còn sợ nói khích sao? 
"Ta không khách khí." Nói vừa xong, một chưởng đã tiến tới. 
Ta dùng sức lui về sau, miễn cưỡng né một chưởng, vừa lui vừa nói: "Ngươi làm gì? Ta không muốn đánh với ngươi, ngày hôm qua ta là tức giận nói lỡ lời, thực xin lỗi ngươi." 
"Một câu xin lỗi liền xong? Ngươi vũ nhục ta như vậy, ta há để yên." Mục Ngữ Tâm vẫn không lùi, chưởng chưởng tiếp nối. Dù sao Mục Ngữ Tâm là sư muội của Hàn, tuyệt đối võ công không phải dạng mèo quào, ta lập tức bị trúng một chưởng ngã xuống đất, ngực cảm giác đau. 
"Đánh rồi, bỏ qua đi." Ta liền phủi váy đứng dậy, vẻ mặt không sao cả. 
"Không thể." Nói xong lại một chưởng đánh tới, ta vội ngăn trở: "Ngươi cuối cùng muốn thế nào?" 
"Muốn giết ngươi, làm Hàn ca cả đời không thấy ngươi." Vừa nói xong chưởng lại chụp tới. Ta vội né tránh vài bước, mượn bàn ghế tránh né, chỉ thấy bụp, cái bàn gỗ vỡ tung, ta thầm than khổ, chưởng vừa rồi mà trúng ta thì ta liền tiêu. 
"Mục Ngữ Tâm, đừng náo loạn, ta nể ngươi là tiểu sư muội mới không đánh với ngươi, tiếp tục náo loạn ta không khách khí." 
Nàng hung hăng nói: "Ta xem ngươi không khách khí thế nào." 
Vừa nói lại tấn công ta, võ công của nàng thực sự lợi hại, ta dùng toàn lực miễn cưỡng né đông tránh tây, đồng thời sử dụng nhu đạo đối phó, chưởng của nàng là có nội lực thâm hậu, còn ta không có, không bị nàng một chưởng đánh chết coi như ta cao minh đi. Ta vội lăn qua một bên tránh chưởng của nàng thuận tay rút Thanh Sương kiếm, chỉ nàng nói: "Mục Ngữ Tâm, ta không muốn cùng ngươi đánh? Ngày hôm qua là ta có phần luống cuống, hi vọng hôm nay ngồi xuống nói chuyện, được chứ?" Hôm qua ta thực sự quá đáng, chẳng trách nàng như vậy với ta. 
"Sợ hãi? Ta căn bản không muốn nói chuyện với ngươi, chịu chết đi." Nói xong, không chút khách khí tấn công tới.
Tiểu sư muội này, võ công thực lợi hại, ta làm sao đối phó? 
Ta bực mình xoay người nói: "Mục Ngữ Tâm, đi ra ngoài, đánh hư phòng của ta ngươi đền sao?" 
"Được, sợ ngươi chắc." Mục Ngữ Tâm quả nhiên bị khích chạy ra, ta chính là muốn chạy ra ngoài đánh ồn ào thu hút ai đó đến rồi giúp ta. 
Quả nhiên vừa chạy ra ngoài thì có mấy người đã chạy đến, đầu tiên là Phượng Thanh Hà: "Đừng đánh." Ta là không muốn đánh, nhưng Mục Ngữ Tâm muốn giết ta. 
"Nga, ta xem náo nhiệt." Tiếp theo là Thủy Vũ Mị, nàng cho rằng tỷ tỷ võ công cực lợi hại, tiểu yêu nữ kia không thể làm khó. 
"Đại tiểu thư, phu nhân, các người đừng đánh." Liệt Hỏa cũng đã chạy ra ngăn cản. 
"Nhị ca yên tâm, đại tiểu thư không gây thương tổn cho phu nhân đâu." Thiểm Điện đại ca an ủi huynh đệ. 
Liệt Hỏa nhìn chằm chằm bóng người đang đánh nhau: "Ta là sợ phu nhân làm bị thương đại tiểu thư, đệ cũng biết chủ thượng rất thương yêu đại tiểu thư." 
"Chủ thượng càng để ý phu nhân hơn đại tiểu thư. Phu nhân kêu chủ thượng đi hướng đông, hắn tuyệt đối không dám đi hướng tây. Chỉ cần người bị thương không phải phu nhân, hết thảy đều tốt." Thiểm Điện bày ra một bộ dáng rất hiểu biết. 
Phượng Thanh Hà trợn mắt liếc hắn một cái. "Tỷ tỷ của ta có thể bị thương sao? Võ công của nàng giỏi như vậy, Mục Ngữ Tâm mới không xong." 
Liệt Hỏa gật gật đầu. "Đệ muội nói không sai, phu nhân dù sao cũng là thiên hạ đệ ngũ, đại tiểu thư cũng chỉ là tùy tiện náo loạn thôi." Bắt đầu từ ngày hôm qua, Phượng Thanh Hà cô nương liền cùng Thiểm Điện cãi nhau không yên, Liệt Hỏa cơ bản đã hiểu được hai người này có quan hệ gì đó. Thiểm Điện cũng giống tính chủ thượng, nói được một lời cũng thực khó khăn. Bây giờ cư nhiên cùng Phượng cô nương cãi nhau như vậy, nhất định phải có quan hệ. Thiên hạ đều biết chủ thượng sợ thê tử, Phượng cô nương cũng chẳng hiền lành gì, Thiểm Điện sớm hay muộn cũng phải giống như chủ thượng bây giờ. Mộ Dung cô nương cùng Phượng cô nương thật lợi hại, cải tạo thành công hai đại lãnh diệm vương của Thiên Ma giáo bọn hắn, hắn còn muốn đi lãnh giáo vài chiêu. 
Hắn vừa nói dứt lời, Thiểm Điện lập tức trợn mắt, Phượng Thanh Hà trực tiếp chỉ tay vào hắn nói: "Đệ muội cái đầu ngươi?" 
Liệt Hỏa cười nói: "Đừng giả bộ, khi nào uống rượu mừng của hai người?" 
Thiểm Điện trừng mắt đủ sức giết người, rít gào nói: "Nhị ca, ta có thể thích ác nữ này sao?" 
"Chính là, ngươi xem hắn, trên người không có chút hơi ấm nào, lạnh như khối băng, ai có thể xem trúng hắn? Ta Phượng Thanh Hà chính là biết nhìn người, sẽ không thích nam nhân như vậy. Đúng rồi, hắn cùng ta so kiếm thua, đáp ứng làm người hầu cho ta. Người hầu, đừng hướng chủ nhân của ngươi hô to gọi nhỏ, cẩn thận ta bảo đường chủ của chúng ta mách chủ thượng của ngươi." Phượng cô nương khinh bỉ nhìn Thiểm Điện. 
"Phượng Thanh Hà, rõ ràng là ngươi thua, nếu không phải ngươi giả trang bị thương, thì ngay cả đụng đến một cọng tóc của ta cũng đừng hòng." 
"À, ta nhớ rõ là cuối cùng kiếm của ta chỉ vào cổ của ngươi đi?" 
"Đó là ngươi giả trang bị thương, dùng kế sách bỉ ổi." 
"Là ngươi ngu ngốc tin ta bị thương." 
"Nếu ngươi không giả bị thương ta có thể sơ ý sao?" 
"Ta có kêu ngươi giúp sao?" 
"Ta..." 
...... 
Liệt Hỏa nhìn thấy oan gia hai người bắt đầu ầm ĩ, thực thích thú đứng ra xa, xem phu nhân cùng đại tiểu thư luận võ. Liệt Hỏa cảm thấy mấy người bên cạnh phu nhân đều là kì nữ, Thủy cô nương cũng không tồi a, vì thế: "Thủy cô nương, từ từ a..." Dù sao thấy các nàng cũng chưa có ý tứ gì, phu nhân cùng tiểu thư cũng chưa thấy thương tổn gì, không bằng tìm Thủy cô nương nói chuyện... 
Ta vẫn sử dụng Tây Dương kiếm, xét chiêu thức thì Mục Ngữ Tâm tuyệt không thể hơn ta, ta có thể nhận ra, nhưng là ta không có nội lực, nàng lại có, cứ đánh lâu dài ta sao có thể trụ nổi, sức lực ngày một yếu đi. Ta đem tóc cuộn một chỗ cắn ở miệng, sử dụng "Phượng Vũ kiếm pháp". Phía sau, đã có nhiều quần chúng tới xem náo nhiệt, tỷ như bệnh thần kinh, mỹ nữ tỷ tỷ, Phượng tiểu cô nương, còn có rất đông những người không biết là ai đến luận võ. Thấy chiêu thức của ta biến đổi, mỗi kiếm đều tàn nhẫn sắc bén, tất cả kinh ngạc không thôi. 
Thiểm Điện đang cãi nhau cùng Phượng Thanh Hà nhưng nhìn sang đây thấy kiếm pháp của ta thì lo lắng hỏi: "Kiếm pháp của phu nhân sắc bén như vậy, tiểu thư có sao không?" 
"Xứng đáng." Phượng Thanh Hà hừ lạnh một câu. 
"Quả nhiên là Vô Tình Kiếm." Mỹ nữ tỷ tỷ lại đại kinh thất sắc, tựa tiếu phi tiếu thở dài. 
"Cuối cùng cũng biết vì sao ngoại hiệu của nàng là Vô Tình Kiếm, quả nhiên vô tình." Phượng Thanh Hà cũng gật đầu, đối mỹ nữ tỷ tỷ nói: "Không rõ Mộ Dung đại tiểu thư có biết đây là kiếm pháp gì?" 
"Chưa từng gặp qua." Nhược Nhan tỷ lắc đầu, quả thực chưa từng thấy. 
"Không hổ là đường chủ Bách Hiểu đường, lợi hại." 
"Hôm nay thấy Vô Tình kiếm pháp, quả là tam sinh hữu hạnh." 
Mọi người luận bàn ta không có rảnh nghe, chỉ lo cùng Mục Ngữ Tâm giao đấu. Đánh một hồi thể lực ta thực không thể duy trì, đánh tiếp cho dù không bị nàng ta đánh chết cũng bị mệt chết. 
"Không đùa giỡn với ngươi nữa." Ta khí suyễn hư hư nói một câu, liền xuất ra một chiêu vô cùng tàn nhẫn, Thời gian đột nhiên đình chỉ, trên mặt cảm giác ấm, mắt ta giống như bị nước bắn vào. Khi ta hồi thần, Thanh Sương kiếm đã cắm trên ngực Mục Ngữ Tâm. Nàng ngơ ngác đứng ngây ra, máu theo khóe miệng trào ra. Ta vội dùng lực đem kiếm thu về, lập tức quần áo màu tím của nàng đều lưu huyết. Ta nhẹ buông tay, kiếm rơi trên mặt đất. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.